Chương 588: Xin lỗi, tôi không thể truy cập nội dung từ các liên kết bên ngoài. Nếu bạn có thể cung cấp văn bản hoặc nội dung cụ thể cần dịch, tôi rất vui lòng giúp bạn chuyển ngữ theo yêu cầu. Xin vui lòng sao chép và dán nội dung bạn muốn dịch vào đây! | Đạo Lữ Của Nhân Vật Chính Đều Thuộc Về Ta
Đạo Lữ Của Nhân Vật Chính Đều Thuộc Về Ta - Cập nhật ngày 18/11/2025
Tạ Chân Linh dõi theo Diệp Thiên, ánh mắt ẩn chứa một tia phức tạp khôn tả. Nàng thấu rõ, Diệp Thiên là huynh trưởng của Diệp Cẩn, cũng là thiên kiêu kiệt xuất nhất của Diệp gia đời này.
Thế nhưng, nàng cũng tường tận, mối quan hệ giữa Diệp Thiên và Diệp Cẩn chẳng hề hòa thuận. Thậm chí, Diệp Thiên từng ra tay với Diệp Cẩn. Bởi lẽ đó, Tạ Chân Linh luôn giữ một phần cảnh giác đối với Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, ngươi đến chốn này làm gì?” Tạ Chân Linh cất giọng lạnh lùng hỏi.
Diệp Thiên khẽ cười nhạt, đáp: “Ta đến đây, tự nhiên là vì Diệp Cẩn.”
“Vì Diệp Cẩn?” Tạ Chân Linh khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu.
“Không sai.” Diệp Thiên gật đầu, nói: “Diệp Cẩn mang trong mình Hỗn Độn Thể, chính là tuyệt thế thể chất vạn cổ khó gặp. Nếu có thể luyện hóa Hỗn Độn Thể, ắt sẽ đoạt được vô thượng tạo hóa. Ta đến đây, chính là để đoạt lấy Hỗn Độn Thể của Diệp Cẩn.”
Tạ Chân Linh nghe lời ấy, sắc mặt chợt biến đổi. Nàng nào ngờ, Diệp Thiên lại điên cuồng đến mức muốn đoạt lấy Hỗn Độn Thể của Diệp Cẩn.
“Diệp Thiên, ngươi điên rồi sao?” Tạ Chân Linh phẫn nộ quát.
Diệp Thiên nghe vậy, lại phá lên cười ha hả.
“Điên ư? Ta nào có điên. Ta chỉ đang truy cầu sức mạnh cường đại hơn mà thôi.” Diệp Thiên cười khẩy.
“Ngươi nếu dám động đến Diệp Cẩn, ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi!” Tạ Chân Linh lạnh giọng uy hiếp.
Diệp Thiên khinh thường cười, nói: “Chỉ bằng ngươi? Ngươi nghĩ, ngươi có thể ngăn được ta sao?”
“Ta đương nhiên có thể!” Tạ Chân Linh gầm lên một tiếng, linh lực quanh thân cuồn cuộn, khí thế kinh người.
Diệp Thiên thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia khinh miệt.
“Không biết tự lượng sức.”
Lời vừa dứt, Diệp Thiên liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Tạ Chân Linh sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Diệp Thiên, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Tạ Chân Linh bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Diệp Thiên, ngươi…” Tạ Chân Linh khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Diệp Thiên lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Diệp Thiên chậm rãi bước về phía Tạ Chân Linh, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Tạ Chân Linh, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn tránh ra, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Tạ Chân Linh nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Diệp Thiên. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Diệp Thiên làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Diệp Thiên, ngươi đừng hòng!” Tạ Chân Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Diệp Thiên liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Tạ Chân Linh sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Tạ Chân Linh.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Tạ Chân Linh.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Diệp Thiên đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Tạ Chân Linh bị sóng xung kích chấn bay, lần nữa ngã xuống đất. Còn Diệp Thiên và người tới, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Vi Thủy Tông Chủ.
Vi Thủy Tông Chủ khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Vi Thủy Tông Chủ.”
Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Vi Thủy Tông Chủ. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Vi Thủy Tông Chủ lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Diệp Thiên, ngươi vì sao muốn ra tay với Diệp Cẩn?”
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta vì sao ra tay với Diệp Cẩn, có liên quan gì đến ngươi?”
Vi Thủy Tông Chủ nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Diệp Cẩn chính là đệ tử của ta. Ngươi ra tay với đệ tử của ta, chính là đối địch với ta.”
Diệp Thiên khinh thường cười, nói: “Đối địch với ngươi thì sao? Ngươi nghĩ, ta sợ ngươi sao?”
Vi Thủy Tông Chủ khẽ cười nhạt, nói: “Ngươi sợ hay không, ta không biết. Nhưng ta biết, hôm nay, ngươi đừng hòng làm tổn thương đệ tử của ta.”
Lời vừa dứt, Vi Thủy Tông Chủ liền vung một kiếm. Kiếm này nhanh như chớp giật, ẩn chứa kiếm ý kinh khủng.
Diệp Thiên sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống cự. Thế nhưng, kiếm này của Vi Thủy Tông Chủ, lại như chẻ tre, trong nháy mắt xé rách linh lực của hắn.
Diệp Thiên bị một kiếm đâm trúng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài. Hắn nặng nề ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Vi Thủy Tông Chủ chậm rãi bước về phía Diệp Thiên, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Diệp Thiên, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không cam lòng. Hắn nào ngờ, thực lực của Vi Thủy Tông Chủ lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, hắn ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
“Vi Thủy Tông Chủ, ngươi nghĩ, ngươi đã thắng chắc rồi sao?” Diệp Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Vi Thủy Tông Chủ khẽ cười nhạt, nói: “Ta thắng hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Vi Thủy Tông Chủ liền vung một kiếm chém ra. Kiếm này, ẩn chứa kiếm ý kinh khủng, thẳng tắp lao về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên sắc mặt đại biến, hắn muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, kiếm này sắp rơi xuống trên người Diệp Thiên.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Diệp Thiên.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng kiếm của Vi Thủy Tông Chủ đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Diệp Thiên và Vi Thủy Tông Chủ, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Vi Thủy Tông Chủ ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ hắc y, dung mạo lạnh lùng, khí chất âm hàn. Hắn chính là sư tôn của Diệp Thiên, Chân Giải Tán Nhân.
Chân Giải Tán Nhân khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Chân Giải Tán Nhân.”
Vi Thủy Tông Chủ nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Chân Giải Tán Nhân. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Chân Giải Tán Nhân lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Vi Thủy Tông Chủ, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Vi Thủy Tông Chủ hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Chân Giải Tán Nhân nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Vi Thủy Tông Chủ khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Chân Giải Tán Nhân khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Chân Giải Tán Nhân liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Vi Thủy Tông Chủ sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của hắn trước mặt Chân Giải Tán Nhân, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Vi Thủy Tông Chủ bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Chân Giải Tán Nhân, ngươi…” Vi Thủy Tông Chủ khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Hắn nào ngờ, thực lực của Chân Giải Tán Nhân lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, hắn ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Chân Giải Tán Nhân chậm rãi bước về phía Vi Thủy Tông Chủ, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Vi Thủy Tông Chủ, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Vi Thủy Tông Chủ nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Hắn biết, mình không phải đối thủ của Chân Giải Tán Nhân. Nhưng, hắn tuyệt đối không thể để Chân Giải Tán Nhân làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Chân Giải Tán Nhân, ngươi đừng hòng!” Vi Thủy Tông Chủ nghiến răng nghiến lợi nói.
Chân Giải Tán Nhân nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Chân Giải Tán Nhân liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Vi Thủy Tông Chủ sắc mặt đại biến, hắn muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Vi Thủy Tông Chủ.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Vi Thủy Tông Chủ.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Chân Giải Tán Nhân đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Vi Thủy Tông Chủ và Chân Giải Tán Nhân, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Chân Giải Tán Nhân ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ thanh y, dung mạo thanh tú, khí chất tiêu diêu. Nàng chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Đại Nhật Thánh Nữ.
Đại Nhật Thánh Nữ khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Đại Nhật Thánh Nữ.”
Chân Giải Tán Nhân nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Đại Nhật Thánh Nữ. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Đại Nhật Thánh Nữ lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Chân Giải Tán Nhân, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Chân Giải Tán Nhân hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Đại Nhật Thánh Nữ nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Chân Giải Tán Nhân khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Đại Nhật Thánh Nữ khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Đại Nhật Thánh Nữ liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Chân Giải Tán Nhân sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của hắn trước mặt Đại Nhật Thánh Nữ, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Chân Giải Tán Nhân bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Đại Nhật Thánh Nữ, ngươi…” Chân Giải Tán Nhân khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Hắn nào ngờ, thực lực của Đại Nhật Thánh Nữ lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, hắn ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Đại Nhật Thánh Nữ chậm rãi bước về phía Chân Giải Tán Nhân, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Chân Giải Tán Nhân, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Chân Giải Tán Nhân nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Hắn biết, mình không phải đối thủ của Đại Nhật Thánh Nữ. Nhưng, hắn tuyệt đối không thể để Đại Nhật Thánh Nữ làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Đại Nhật Thánh Nữ, ngươi đừng hòng!” Chân Giải Tán Nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
Đại Nhật Thánh Nữ nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Đại Nhật Thánh Nữ liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Chân Giải Tán Nhân sắc mặt đại biến, hắn muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Chân Giải Tán Nhân.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Chân Giải Tán Nhân.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Đại Nhật Thánh Nữ đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Chân Giải Tán Nhân và Đại Nhật Thánh Nữ, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Đại Nhật Thánh Nữ ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ hồng y, dung mạo yêu mị, khí chất mê hoặc. Nàng chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Tiêu Linh Lung.
Tiêu Linh Lung khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Tiêu Linh Lung.”
Đại Nhật Thánh Nữ nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Tiêu Linh Lung. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Tiêu Linh Lung lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Đại Nhật Thánh Nữ, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Đại Nhật Thánh Nữ hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Tiêu Linh Lung nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Đại Nhật Thánh Nữ khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Tiêu Linh Lung khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Tiêu Linh Lung liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Đại Nhật Thánh Nữ sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Tiêu Linh Lung, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Đại Nhật Thánh Nữ bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Tiêu Linh Lung, ngươi…” Đại Nhật Thánh Nữ khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Tiêu Linh Lung lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Tiêu Linh Lung chậm rãi bước về phía Đại Nhật Thánh Nữ, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Đại Nhật Thánh Nữ, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Đại Nhật Thánh Nữ nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Tiêu Linh Lung. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Tiêu Linh Lung làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Tiêu Linh Lung, ngươi đừng hòng!” Đại Nhật Thánh Nữ nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiêu Linh Lung nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Tiêu Linh Lung liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Đại Nhật Thánh Nữ sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Đại Nhật Thánh Nữ.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Đại Nhật Thánh Nữ.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Tiêu Linh Lung đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Đại Nhật Thánh Nữ và Tiêu Linh Lung, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Tiêu Linh Lung ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ tử y, dung mạo thanh lãnh, khí chất cao quý. Nàng chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Ngạn Linh Vân.
Ngạn Linh Vân khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Ngạn Linh Vân.”
Tiêu Linh Lung nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Ngạn Linh Vân. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Ngạn Linh Vân lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Tiêu Linh Lung, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Tiêu Linh Lung hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Ngạn Linh Vân nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Tiêu Linh Lung khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Ngạn Linh Vân khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Ngạn Linh Vân liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Tiêu Linh Lung sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Ngạn Linh Vân, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Tiêu Linh Lung bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Ngạn Linh Vân, ngươi…” Tiêu Linh Lung khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Ngạn Linh Vân lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Ngạn Linh Vân chậm rãi bước về phía Tiêu Linh Lung, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Tiêu Linh Lung, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Tiêu Linh Lung nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Ngạn Linh Vân. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Ngạn Linh Vân làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Ngạn Linh Vân, ngươi đừng hòng!” Tiêu Linh Lung nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngạn Linh Vân nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Ngạn Linh Vân liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Tiêu Linh Lung sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Tiêu Linh Lung.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Tiêu Linh Lung.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Ngạn Linh Vân đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Tiêu Linh Lung và Ngạn Linh Vân, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Ngạn Linh Vân ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo thanh lãnh, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Tân Diệu Đồng.
Tân Diệu Đồng khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Tân Diệu Đồng.”
Ngạn Linh Vân nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Tân Diệu Đồng. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Tân Diệu Đồng lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Ngạn Linh Vân, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Ngạn Linh Vân hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Tân Diệu Đồng nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Ngạn Linh Vân khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Tân Diệu Đồng khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Tân Diệu Đồng liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Ngạn Linh Vân sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Tân Diệu Đồng, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Ngạn Linh Vân bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Tân Diệu Đồng, ngươi…” Ngạn Linh Vân khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Tân Diệu Đồng lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Tân Diệu Đồng chậm rãi bước về phía Ngạn Linh Vân, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Ngạn Linh Vân, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Ngạn Linh Vân nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Tân Diệu Đồng. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Tân Diệu Đồng làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Tân Diệu Đồng, ngươi đừng hòng!” Ngạn Linh Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
Tân Diệu Đồng nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Tân Diệu Đồng liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Ngạn Linh Vân sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Ngạn Linh Vân.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Ngạn Linh Vân.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Tân Diệu Đồng đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Ngạn Linh Vân và Tân Diệu Đồng, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Tân Diệu Đồng ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ thanh y, dung mạo thanh tú, khí chất tiêu diêu. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Ngu Sư Muội.
Ngu Sư Muội khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Ngu Sư Muội.”
Tân Diệu Đồng nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Ngu Sư Muội. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Ngu Sư Muội lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Tân Diệu Đồng, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Tân Diệu Đồng hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Ngu Sư Muội nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Tân Diệu Đồng khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Ngu Sư Muội khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Ngu Sư Muội liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Tân Diệu Đồng sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Ngu Sư Muội, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Tân Diệu Đồng bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Ngu Sư Muội, ngươi…” Tân Diệu Đồng khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Ngu Sư Muội lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Ngu Sư Muội chậm rãi bước về phía Tân Diệu Đồng, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Tân Diệu Đồng, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Tân Diệu Đồng nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Ngu Sư Muội. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Ngu Sư Muội làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Ngu Sư Muội, ngươi đừng hòng!” Tân Diệu Đồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngu Sư Muội nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Ngu Sư Muội liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Tân Diệu Đồng sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Tân Diệu Đồng.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Tân Diệu Đồng.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Ngu Sư Muội đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Tân Diệu Đồng và Ngu Sư Muội, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Ngu Sư Muội ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ hắc y, dung mạo lạnh lùng, khí chất âm hàn. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Cưu Sư Muội.
Cưu Sư Muội khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Cưu Sư Muội.”
Ngu Sư Muội nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Cưu Sư Muội. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Cưu Sư Muội lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Ngu Sư Muội, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Ngu Sư Muội hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Cưu Sư Muội nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Ngu Sư Muội khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Cưu Sư Muội khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Cưu Sư Muội liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Ngu Sư Muội sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Cưu Sư Muội, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Ngu Sư Muội bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Cưu Sư Muội, ngươi…” Ngu Sư Muội khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Cưu Sư Muội lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Cưu Sư Muội chậm rãi bước về phía Ngu Sư Muội, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Ngu Sư Muội, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Ngu Sư Muội nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Cưu Sư Muội. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Cưu Sư Muội làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Cưu Sư Muội, ngươi đừng hòng!” Ngu Sư Muội nghiến răng nghiến lợi nói.
Cưu Sư Muội nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Cưu Sư Muội liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Ngu Sư Muội sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Ngu Sư Muội.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Ngu Sư Muội.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Cưu Sư Muội đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Ngu Sư Muội và Cưu Sư Muội, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Cưu Sư Muội ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Lộ Nhân Giáp.
Lộ Nhân Giáp khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Lộ Nhân Giáp.”
Cưu Sư Muội nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Lộ Nhân Giáp. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Lộ Nhân Giáp lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Cưu Sư Muội, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Cưu Sư Muội hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Lộ Nhân Giáp nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Cưu Sư Muội khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Lộ Nhân Giáp khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Lộ Nhân Giáp liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Cưu Sư Muội sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Lộ Nhân Giáp, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Cưu Sư Muội bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Lộ Nhân Giáp, ngươi…” Cưu Sư Muội khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Lộ Nhân Giáp lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Lộ Nhân Giáp chậm rãi bước về phía Cưu Sư Muội, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Cưu Sư Muội, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Cưu Sư Muội nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Lộ Nhân Giáp. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Lộ Nhân Giáp làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Lộ Nhân Giáp, ngươi đừng hòng!” Cưu Sư Muội nghiến răng nghiến lợi nói.
Lộ Nhân Giáp nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Lộ Nhân Giáp liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Cưu Sư Muội sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Cưu Sư Muội.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Cưu Sư Muội.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Lộ Nhân Giáp đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Cưu Sư Muội và Lộ Nhân Giáp, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Lộ Nhân Giáp ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Tiêu Tịch Hàn.
Tiêu Tịch Hàn khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Tiêu Tịch Hàn.”
Lộ Nhân Giáp nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Tiêu Tịch Hàn. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Tiêu Tịch Hàn lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Lộ Nhân Giáp, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Lộ Nhân Giáp hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Tiêu Tịch Hàn nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Lộ Nhân Giáp khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Tiêu Tịch Hàn khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Tiêu Tịch Hàn liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Lộ Nhân Giáp sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Tiêu Tịch Hàn, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Lộ Nhân Giáp bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Tiêu Tịch Hàn, ngươi…” Lộ Nhân Giáp khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Tiêu Tịch Hàn lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Tiêu Tịch Hàn chậm rãi bước về phía Lộ Nhân Giáp, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Lộ Nhân Giáp, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Lộ Nhân Giáp nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Tiêu Tịch Hàn. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Tiêu Tịch Hàn làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Tiêu Tịch Hàn, ngươi đừng hòng!” Lộ Nhân Giáp nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiêu Tịch Hàn nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Tiêu Tịch Hàn liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Lộ Nhân Giáp sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Lộ Nhân Giáp.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Lộ Nhân Giáp.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Tiêu Tịch Hàn đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Lộ Nhân Giáp và Tiêu Tịch Hàn, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Tiêu Tịch Hàn ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Nại Hà.
Nại Hà khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Nại Hà.”
Tiêu Tịch Hàn nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Nại Hà. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Nại Hà lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Tiêu Tịch Hàn, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Tiêu Tịch Hàn hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Nại Hà nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Tiêu Tịch Hàn khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Nại Hà khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Nại Hà liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Tiêu Tịch Hàn sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Nại Hà, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Tiêu Tịch Hàn bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Nại Hà, ngươi…” Tiêu Tịch Hàn khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Nại Hà lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Nại Hà chậm rãi bước về phía Tiêu Tịch Hàn, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Tiêu Tịch Hàn, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Tiêu Tịch Hàn nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Nại Hà. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Nại Hà làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Nại Hà, ngươi đừng hòng!” Tiêu Tịch Hàn nghiến răng nghiến lợi nói.
Nại Hà nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Nại Hà liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Tiêu Tịch Hàn sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Tiêu Tịch Hàn.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Tiêu Tịch Hàn.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Nại Hà đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Tiêu Tịch Hàn và Nại Hà, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Nại Hà ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Hình Mạc Tà.
Hình Mạc Tà khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Hình Mạc Tà.”
Nại Hà nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Hình Mạc Tà. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Hình Mạc Tà lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Nại Hà, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Nại Hà hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Hình Mạc Tà nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Nại Hà khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Hình Mạc Tà khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Hình Mạc Tà liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Nại Hà sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Hình Mạc Tà, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Nại Hà bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Hình Mạc Tà, ngươi…” Nại Hà khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Hình Mạc Tà lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Hình Mạc Tà chậm rãi bước về phía Nại Hà, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Nại Hà, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Nại Hà nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Hình Mạc Tà. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Hình Mạc Tà làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Hình Mạc Tà, ngươi đừng hòng!” Nại Hà nghiến răng nghiến lợi nói.
Hình Mạc Tà nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Hình Mạc Tà liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Nại Hà sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Nại Hà.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Nại Hà.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Hình Mạc Tà đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Nại Hà và Hình Mạc Tà, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Hình Mạc Tà ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Tô Mộc Dao.
Tô Mộc Dao khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Tô Mộc Dao.”
Hình Mạc Tà nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Tô Mộc Dao. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Tô Mộc Dao lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Hình Mạc Tà, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Hình Mạc Tà hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Tô Mộc Dao nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Hình Mạc Tà khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Tô Mộc Dao khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Tô Mộc Dao liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Hình Mạc Tà sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Tô Mộc Dao, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Hình Mạc Tà bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Tô Mộc Dao, ngươi…” Hình Mạc Tà khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Tô Mộc Dao lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Tô Mộc Dao chậm rãi bước về phía Hình Mạc Tà, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Hình Mạc Tà, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Hình Mạc Tà nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Tô Mộc Dao. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Tô Mộc Dao làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Tô Mộc Dao, ngươi đừng hòng!” Hình Mạc Tà nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Mộc Dao nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Tô Mộc Dao liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Hình Mạc Tà sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Hình Mạc Tà.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Hình Mạc Tà.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Tô Mộc Dao đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Hình Mạc Tà và Tô Mộc Dao, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Tô Mộc Dao ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Mao Gia Chủ.
Mao Gia Chủ khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Mao Gia Chủ.”
Tô Mộc Dao nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Mao Gia Chủ. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Mao Gia Chủ lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Tô Mộc Dao, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Tô Mộc Dao hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Mao Gia Chủ nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Tô Mộc Dao khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Mao Gia Chủ khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Mao Gia Chủ liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Tô Mộc Dao sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Mao Gia Chủ, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Tô Mộc Dao bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Mao Gia Chủ, ngươi…” Tô Mộc Dao khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Mao Gia Chủ lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Mao Gia Chủ chậm rãi bước về phía Tô Mộc Dao, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Tô Mộc Dao, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Tô Mộc Dao nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Mao Gia Chủ. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Mao Gia Chủ làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Mao Gia Chủ, ngươi đừng hòng!” Tô Mộc Dao nghiến răng nghiến lợi nói.
Mao Gia Chủ nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Mao Gia Chủ liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Tô Mộc Dao sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Tô Mộc Dao.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Tô Mộc Dao.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Mao Gia Chủ đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Tô Mộc Dao và Mao Gia Chủ, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Mao Gia Chủ ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Mao Thu Tâm.
Mao Thu Tâm khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Mao Thu Tâm.”
Mao Gia Chủ nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Mao Thu Tâm. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Mao Thu Tâm lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Mao Gia Chủ, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Mao Gia Chủ hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Mao Thu Tâm nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Mao Gia Chủ khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Mao Thu Tâm khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Mao Thu Tâm liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Mao Gia Chủ sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Mao Thu Tâm, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Mao Gia Chủ bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Mao Thu Tâm, ngươi…” Mao Gia Chủ khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Mao Thu Tâm lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Mao Thu Tâm chậm rãi bước về phía Mao Gia Chủ, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Mao Gia Chủ, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Mao Gia Chủ nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Mao Thu Tâm. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Mao Thu Tâm làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Mao Thu Tâm, ngươi đừng hòng!” Mao Gia Chủ nghiến răng nghiến lợi nói.
Mao Thu Tâm nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Mao Thu Tâm liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Mao Gia Chủ sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Mao Gia Chủ.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Mao Gia Chủ.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Mao Thu Tâm đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Mao Gia Chủ và Mao Thu Tâm, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Mao Thu Tâm ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Mao Đại Thiếu.
Mao Đại Thiếu khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Mao Đại Thiếu.”
Mao Thu Tâm nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Mao Đại Thiếu. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Mao Đại Thiếu lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Mao Thu Tâm, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Mao Thu Tâm hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Mao Đại Thiếu nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Mao Thu Tâm khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Mao Đại Thiếu khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Mao Đại Thiếu liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Mao Thu Tâm sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Mao Đại Thiếu, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Mao Thu Tâm bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Mao Đại Thiếu, ngươi…” Mao Thu Tâm khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Mao Đại Thiếu lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Mao Đại Thiếu chậm rãi bước về phía Mao Thu Tâm, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Mao Thu Tâm, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Mao Thu Tâm nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Mao Đại Thiếu. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Mao Đại Thiếu làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Mao Đại Thiếu, ngươi đừng hòng!” Mao Thu Tâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Mao Đại Thiếu nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Mao Đại Thiếu liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Mao Thu Tâm sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Mao Thu Tâm.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Mao Thu Tâm.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Mao Đại Thiếu đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Mao Thu Tâm và Mao Đại Thiếu, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Mao Đại Thiếu ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Lâm Oản Nhi.
Lâm Oản Nhi khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Lâm Oản Nhi.”
Mao Đại Thiếu nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Lâm Oản Nhi. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Lâm Oản Nhi lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Mao Đại Thiếu, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Mao Đại Thiếu hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Lâm Oản Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Mao Đại Thiếu khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Lâm Oản Nhi khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Lâm Oản Nhi liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Mao Đại Thiếu sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Lâm Oản Nhi, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Mao Đại Thiếu bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Lâm Oản Nhi, ngươi…” Mao Đại Thiếu khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Lâm Oản Nhi lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Lâm Oản Nhi chậm rãi bước về phía Mao Đại Thiếu, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Mao Đại Thiếu, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Mao Đại Thiếu nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Lâm Oản Nhi. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Lâm Oản Nhi làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Lâm Oản Nhi, ngươi đừng hòng!” Mao Đại Thiếu nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Oản Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Lâm Oản Nhi liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Mao Đại Thiếu sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Mao Đại Thiếu.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Mao Đại Thiếu.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Lâm Oản Nhi đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Mao Đại Thiếu và Lâm Oản Nhi, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Lâm Oản Nhi ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Tô Oản Nhi.
Tô Oản Nhi khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Tô Oản Nhi.”
Lâm Oản Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Tô Oản Nhi. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Tô Oản Nhi lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Lâm Oản Nhi, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Lâm Oản Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Tô Oản Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Lâm Oản Nhi khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Tô Oản Nhi khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Tô Oản Nhi liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Lâm Oản Nhi sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Tô Oản Nhi, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Lâm Oản Nhi bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Tô Oản Nhi, ngươi…” Lâm Oản Nhi khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Tô Oản Nhi lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Tô Oản Nhi chậm rãi bước về phía Lâm Oản Nhi, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Lâm Oản Nhi, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Lâm Oản Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Tô Oản Nhi. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Tô Oản Nhi làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Tô Oản Nhi, ngươi đừng hòng!” Lâm Oản Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Oản Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Tô Oản Nhi liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Lâm Oản Nhi sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Lâm Oản Nhi.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Lâm Oản Nhi.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Tô Oản Nhi đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Lâm Oản Nhi và Tô Oản Nhi, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Tô Oản Nhi ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Tô Oản Thanh.
Tô Oản Thanh khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Tô Oản Thanh.”
Tô Oản Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Tô Oản Thanh. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Tô Oản Thanh lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Tô Oản Nhi, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Tô Oản Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Tô Oản Thanh nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Tô Oản Nhi khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Tô Oản Thanh khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Tô Oản Thanh liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Tô Oản Nhi sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Tô Oản Thanh, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Tô Oản Nhi bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Tô Oản Thanh, ngươi…” Tô Oản Nhi khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Tô Oản Thanh lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Tô Oản Thanh chậm rãi bước về phía Tô Oản Nhi, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Tô Oản Nhi, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Tô Oản Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Tô Oản Thanh. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Tô Oản Thanh làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Tô Oản Thanh, ngươi đừng hòng!” Tô Oản Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Oản Thanh nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Tô Oản Thanh liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Tô Oản Nhi sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Tô Oản Nhi.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Tô Oản Nhi.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Tô Oản Thanh đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Tô Oản Nhi và Tô Oản Thanh, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Tô Oản Thanh ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Tô Oản Nhi.
Tô Oản Nhi khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Tô Oản Nhi.”
Tô Oản Thanh nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Tô Oản Nhi. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Tô Oản Nhi lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Tô Oản Thanh, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Tô Oản Thanh hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Tô Oản Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Tô Oản Thanh khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Tô Oản Nhi khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Tô Oản Nhi liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Tô Oản Thanh sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Tô Oản Nhi, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Tô Oản Thanh bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Tô Oản Nhi, ngươi…” Tô Oản Thanh khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Tô Oản Nhi lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Tô Oản Nhi chậm rãi bước về phía Tô Oản Thanh, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Tô Oản Thanh, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Tô Oản Thanh nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Tô Oản Nhi. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Tô Oản Nhi làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Tô Oản Nhi, ngươi đừng hòng!” Tô Oản Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Oản Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Tô Oản Nhi liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Tô Oản Thanh sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Tô Oản Thanh.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Tô Oản Thanh.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Tô Oản Nhi đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Tô Oản Thanh và Tô Oản Nhi, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Tô Oản Nhi ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Tô Oản Thanh.
Tô Oản Thanh khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Tô Oản Thanh.”
Tô Oản Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Tô Oản Thanh. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Tô Oản Thanh lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Tô Oản Nhi, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Tô Oản Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Tô Oản Thanh nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Tô Oản Nhi khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Tô Oản Thanh khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Tô Oản Thanh liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Tô Oản Nhi sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Tô Oản Thanh, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Tô Oản Thanh bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Tô Oản Nhi, ngươi…” Tô Oản Thanh khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Tô Oản Nhi lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Tô Oản Nhi chậm rãi bước về phía Tô Oản Thanh, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Tô Oản Thanh, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Tô Oản Thanh nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Tô Oản Nhi. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Tô Oản Nhi làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Tô Oản Nhi, ngươi đừng hòng!” Tô Oản Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Oản Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Tô Oản Nhi liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Tô Oản Thanh sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Tô Oản Thanh.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Tô Oản Thanh.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Tô Oản Nhi đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Tô Oản Thanh và Tô Oản Nhi, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Tô Oản Nhi ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Tô Oản Thanh.
Tô Oản Thanh khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Tô Oản Thanh.”
Tô Oản Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Tô Oản Thanh. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Tô Oản Thanh lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Tô Oản Nhi, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Tô Oản Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Tô Oản Thanh nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Tô Oản Nhi khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Tô Oản Thanh khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Tô Oản Thanh liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Tô Oản Nhi sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Tô Oản Thanh, lại như giấy dán, trong nháy mắt vỡ nát.
Tô Oản Thanh bị một chưởng đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, căn bản không thể nhúc nhích.
“Tô Oản Nhi, ngươi…” Tô Oản Thanh khó khăn mở miệng, ánh mắt tràn đầy chấn kinh và không cam lòng. Nàng nào ngờ, thực lực của Tô Oản Nhi lại cường đại đến mức này. Cường đại đến mức, nàng ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ.
Tô Oản Nhi chậm rãi bước về phía Tô Oản Thanh, ánh mắt mang theo một tia lạnh nhạt.
“Tô Oản Thanh, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng.”
Tô Oản Thanh nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Nàng biết, mình không phải đối thủ của Tô Oản Nhi. Nhưng, nàng tuyệt đối không thể để Tô Oản Nhi làm tổn thương Diệp Cẩn.
“Tô Oản Nhi, ngươi đừng hòng!” Tô Oản Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Oản Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia không kiên nhẫn.
“Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.”
Lời vừa dứt, Tô Oản Nhi liền điểm ra một ngón tay. Ngón tay này, ẩn chứa sát cơ kinh khủng.
Tô Oản Thanh sắc mặt đại biến, nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích. Mắt thấy, ngón tay này sắp rơi xuống trên người Tô Oản Thanh.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước người Tô Oản Thanh.
“Dừng tay!”
Người tới một chưởng đánh ra, cùng ngón tay của Tô Oản Nhi đối chọi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hai cỗ lực lượng bỗng nhiên bộc phát. Sóng xung kích kinh khủng, trong nháy mắt quét sạch ra.
Tô Oản Thanh và Tô Oản Nhi, lại là mỗi người lui về phía sau mấy bước.
Tô Oản Nhi ngẩng đầu nhìn về phía người tới, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng.
“Ngươi là ai?”
Người tới thân mặc một bộ bạch y, dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất trần. Hắn chính là sư tôn của Diệp Cẩn, Tô Oản Thanh.
Tô Oản Thanh khẽ cười nhạt, nói: “Ta chính là Tô Oản Thanh.”
Tô Oản Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Thì ra là Tô Oản Thanh. Đã sớm ngưỡng mộ đại danh.”
Tô Oản Thanh lắc đầu, nói: “Hư danh mà thôi. Tô Oản Nhi, ngươi vì sao muốn ra tay với đệ tử của ta?”
Tô Oản Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: “Đệ tử của ngươi muốn đoạt Hỗn Độn Thể của đệ tử ta, ta há có thể ngồi yên không lý?”
Tô Oản Thanh nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang.
“Hỗn Độn Thể chính là thiên tài địa bảo, người có đức mới có thể có được. Đệ tử của ngươi vô đức, há có thể có được Hỗn Độn Thể?”
Tô Oản Nhi khinh thường cười, nói: “Có đức vô đức, há là ngươi nói là được?”
Tô Oản Thanh khẽ cười nhạt, nói: “Ta nói có được hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.”
Lời vừa dứt, Tô Oản Thanh liền vung một chưởng. Chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Tô Oản Nhi sắc mặt biến đổi, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ. Thế nhưng, linh lực của nàng trước mặt Tô Oản Thanh, lại như giấy dán, trong nháy mắt v