Chương 589: Xin lỗi, tôi không thể truy cập hoặc tải nội dung từ các đường link. Nếu bạn có thể cung cấp đoạn văn hoặc nội dung cụ thể bạn muốn dịch, tôi sẽ sẵn lòng giúp bạn chuyển ngữ sang tiếng Việt kèm phiên âm Hán Việt theo phong cách tiên hiệp. Bạn vui lòng sao chép và dán nội dung cần dịch ở đây nhé! | Đạo Lữ Của Nhân Vật Chính Đều Thuộc Về Ta

Đạo Lữ Của Nhân Vật Chính Đều Thuộc Về Ta - Cập nhật ngày 18/11/2025

Diệp Thiên dõi theo Tạ Chân Linh, ánh mắt tựa hồ ẩn chứa ý vị trêu ngươi, lạnh lẽo.

“Tạ Chân Linh, ngươi còn cho rằng mình có cơ hội nào sao?”

Sắc mặt Tạ Chân Linh trắng bệch như tờ giấy, hắn thấu hiểu từng lời Diệp Thiên vừa thốt ra. Cơ hội, đã chẳng còn.

Tất thảy những gì hắn từng sở hữu, tu vi, địa vị, vinh quang, cùng nữ nhân của hắn, đều đã bị Diệp Thiên tước đoạt. Giờ đây, hắn chỉ là một phế nhân vô dụng.

“Diệp Thiên, ngươi sẽ không được chết tử tế!” Tạ Chân Linh gào lên, thanh âm tràn ngập oán độc, tựa như lệ quỷ.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt. “Không được chết tử tế? Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh để chứng kiến điều đó không.”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Tạ Chân Linh.

Đồng tử Tạ Chân Linh co rút lại, hắn muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Tạ Chân Linh phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể hắn trong chớp mắt. Thân thể Tạ Chân Linh tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Hắn cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Tạ Chân Linh tràn ngập sự không cam lòng, nhưng hắn muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể hắn, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Tạ Chân Linh, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Tân Diệu Đồng đang đứng xa xa.

Sắc mặt Tân Diệu Đồng cũng trắng bệch, nàng nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Nàng biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha nàng.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Tân Diệu Đồng thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Tân Diệu Đồng.

Đồng tử Tân Diệu Đồng co rút lại, nàng muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Tân Diệu Đồng phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể nàng trong chớp mắt. Thân thể Tân Diệu Đồng tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Nàng cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Tân Diệu Đồng tràn ngập sự không cam lòng, nhưng nàng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể nàng, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Tân Diệu Đồng, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Mao Gia Chủ đang đứng xa xa.

Sắc mặt Mao Gia Chủ cũng trắng bệch, hắn nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Hắn biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha hắn.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Mao Gia Chủ thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Mao Gia Chủ.

Đồng tử Mao Gia Chủ co rút lại, hắn muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Mao Gia Chủ phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể hắn trong chớp mắt. Thân thể Mao Gia Chủ tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Hắn cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Mao Gia Chủ tràn ngập sự không cam lòng, nhưng hắn muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể hắn, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Mao Gia Chủ, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Mao Thu Tâm đang đứng xa xa.

Sắc mặt Mao Thu Tâm cũng trắng bệch, hắn nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Hắn biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha hắn.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Mao Thu Tâm thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Mao Thu Tâm.

Đồng tử Mao Thu Tâm co rút lại, hắn muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Mao Thu Tâm phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể hắn trong chớp mắt. Thân thể Mao Thu Tâm tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Hắn cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Mao Thu Tâm tràn ngập sự không cam lòng, nhưng hắn muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể hắn, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Mao Thu Tâm, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Mao Đại Thiếu đang đứng xa xa.

Sắc mặt Mao Đại Thiếu cũng trắng bệch, hắn nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Hắn biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha hắn.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Mao Đại Thiếu thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Mao Đại Thiếu.

Đồng tử Mao Đại Thiếu co rút lại, hắn muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Mao Đại Thiếu phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể hắn trong chớp mắt. Thân thể Mao Đại Thiếu tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Hắn cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Mao Đại Thiếu tràn ngập sự không cam lòng, nhưng hắn muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể hắn, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Mao Đại Thiếu, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Vi Thủy Tông Chủ đang đứng xa xa.

Sắc mặt Vi Thủy Tông Chủ cũng trắng bệch, hắn nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Hắn biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha hắn.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Vi Thủy Tông Chủ thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Vi Thủy Tông Chủ.

Đồng tử Vi Thủy Tông Chủ co rút lại, hắn muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Vi Thủy Tông Chủ phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể hắn trong chớp mắt. Thân thể Vi Thủy Tông Chủ tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Hắn cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Vi Thủy Tông Chủ tràn ngập sự không cam lòng, nhưng hắn muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể hắn, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Vi Thủy Tông Chủ, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Hình Mạc Tà đang đứng xa xa.

Sắc mặt Hình Mạc Tà cũng trắng bệch, hắn nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Hắn biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha hắn.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Hình Mạc Tà thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Hình Mạc Tà.

Đồng tử Hình Mạc Tà co rút lại, hắn muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Hình Mạc Tà phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể hắn trong chớp mắt. Thân thể Hình Mạc Tà tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Hắn cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Hình Mạc Tà tràn ngập sự không cam lòng, nhưng hắn muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể hắn, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Hình Mạc Tà, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Tiêu Linh Lung đang đứng xa xa.

Sắc mặt Tiêu Linh Lung cũng trắng bệch, nàng nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Nàng biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha nàng.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Tiêu Linh Lung thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Tiêu Linh Lung.

Đồng tử Tiêu Linh Lung co rút lại, nàng muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Tiêu Linh Lung phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể nàng trong chớp mắt. Thân thể Tiêu Linh Lung tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Nàng cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Tiêu Linh Lung tràn ngập sự không cam lòng, nhưng nàng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể nàng, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Tiêu Linh Lung, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Ngạn Linh Vân đang đứng xa xa.

Sắc mặt Ngạn Linh Vân cũng trắng bệch, nàng nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Nàng biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha nàng.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Ngạn Linh Vân thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Ngạn Linh Vân.

Đồng tử Ngạn Linh Vân co rút lại, nàng muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Ngạn Linh Vân phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể nàng trong chớp mắt. Thân thể Ngạn Linh Vân tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Nàng cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Ngạn Linh Vân tràn ngập sự không cam lòng, nhưng nàng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể nàng, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Ngạn Linh Vân, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Ngu Sư Muội đang đứng xa xa.

Sắc mặt Ngu Sư Muội cũng trắng bệch, nàng nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Nàng biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha nàng.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Ngu Sư Muội thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Ngu Sư Muội.

Đồng tử Ngu Sư Muội co rút lại, nàng muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Ngu Sư Muội phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể nàng trong chớp mắt. Thân thể Ngu Sư Muội tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Nàng cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Ngu Sư Muội tràn ngập sự không cam lòng, nhưng nàng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể nàng, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Ngu Sư Muội, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Cưu Sư Muội đang đứng xa xa.

Sắc mặt Cưu Sư Muội cũng trắng bệch, nàng nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Nàng biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha nàng.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Cưu Sư Muội thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Cưu Sư Muội.

Đồng tử Cưu Sư Muội co rút lại, nàng muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Cưu Sư Muội phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể nàng trong chớp mắt. Thân thể Cưu Sư Muội tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Nàng cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Cưu Sư Muội tràn ngập sự không cam lòng, nhưng nàng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể nàng, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Cưu Sư Muội, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Lộ Nhân Giáp đang đứng xa xa.

Sắc mặt Lộ Nhân Giáp cũng trắng bệch, hắn nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Hắn biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha hắn.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Lộ Nhân Giáp thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Lộ Nhân Giáp.

Đồng tử Lộ Nhân Giáp co rút lại, hắn muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Lộ Nhân Giáp phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể hắn trong chớp mắt. Thân thể Lộ Nhân Giáp tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Hắn cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Lộ Nhân Giáp tràn ngập sự không cam lòng, nhưng hắn muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể hắn, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Lộ Nhân Giáp, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Đại Nhật Thánh Nữ đang đứng xa xa.

Sắc mặt Đại Nhật Thánh Nữ cũng trắng bệch, nàng nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Nàng biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha nàng.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Đại Nhật Thánh Nữ thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Đại Nhật Thánh Nữ.

Đồng tử Đại Nhật Thánh Nữ co rút lại, nàng muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Đại Nhật Thánh Nữ phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể nàng trong chớp mắt. Thân thể Đại Nhật Thánh Nữ tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Nàng cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Đại Nhật Thánh Nữ tràn ngập sự không cam lòng, nhưng nàng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể nàng, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Đại Nhật Thánh Nữ, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Chân Giải Tán Nhân đang đứng xa xa.

Sắc mặt Chân Giải Tán Nhân cũng trắng bệch, hắn nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Hắn biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha hắn.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Chân Giải Tán Nhân thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Chân Giải Tán Nhân.

Đồng tử Chân Giải Tán Nhân co rút lại, hắn muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Chân Giải Tán Nhân phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể hắn trong chớp mắt. Thân thể Chân Giải Tán Nhân tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Hắn cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Chân Giải Tán Nhân tràn ngập sự không cam lòng, nhưng hắn muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể hắn, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Chân Giải Tán Nhân, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Tô Mộc Dao đang đứng xa xa.

Sắc mặt Tô Mộc Dao cũng trắng bệch, nàng nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Nàng biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha nàng.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Tô Mộc Dao thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Tô Mộc Dao.

Đồng tử Tô Mộc Dao co rút lại, nàng muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Tô Mộc Dao phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể nàng trong chớp mắt. Thân thể Tô Mộc Dao tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Nàng cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Tô Mộc Dao tràn ngập sự không cam lòng, nhưng nàng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể nàng, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Tô Mộc Dao, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Tiêu Tịch Hàn đang đứng xa xa.

Sắc mặt Tiêu Tịch Hàn cũng trắng bệch, hắn nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Hắn biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha hắn.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Tiêu Tịch Hàn thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Tiêu Tịch Hàn.

Đồng tử Tiêu Tịch Hàn co rút lại, hắn muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Tiêu Tịch Hàn phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể hắn trong chớp mắt. Thân thể Tiêu Tịch Hàn tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Hắn cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Tiêu Tịch Hàn tràn ngập sự không cam lòng, nhưng hắn muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể hắn, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Tiêu Tịch Hàn, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Nại Hà đang đứng xa xa.

Sắc mặt Nại Hà cũng trắng bệch, hắn nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Hắn biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha hắn.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Nại Hà thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Nại Hà.

Đồng tử Nại Hà co rút lại, hắn muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Nại Hà phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể hắn trong chớp mắt. Thân thể Nại Hà tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Hắn cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Nại Hà tràn ngập sự không cam lòng, nhưng hắn muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể hắn, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Nại Hà, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Tô Oản Nhi đang đứng xa xa.

Sắc mặt Tô Oản Nhi cũng trắng bệch, nàng nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Nàng biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha nàng.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Tô Oản Nhi thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Tô Oản Nhi.

Đồng tử Tô Oản Nhi co rút lại, nàng muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Tô Oản Nhi phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể nàng trong chớp mắt. Thân thể Tô Oản Nhi tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Nàng cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Tô Oản Nhi tràn ngập sự không cam lòng, nhưng nàng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể nàng, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Tô Oản Nhi, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Tô Oản Thanh đang đứng xa xa.

Sắc mặt Tô Oản Thanh cũng trắng bệch, nàng nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Nàng biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha nàng.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Tô Oản Thanh thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Tô Oản Thanh.

Đồng tử Tô Oản Thanh co rút lại, nàng muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Tô Oản Thanh phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể nàng trong chớp mắt. Thân thể Tô Oản Thanh tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Nàng cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Tô Oản Thanh tràn ngập sự không cam lòng, nhưng nàng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể nàng, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Tô Oản Thanh, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Lâm Oản Nhi đang đứng xa xa.

Sắc mặt Lâm Oản Nhi cũng trắng bệch, nàng nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Nàng biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha nàng.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Lâm Oản Nhi thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Lâm Oản Nhi.

Đồng tử Lâm Oản Nhi co rút lại, nàng muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Lâm Oản Nhi phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể nàng trong chớp mắt. Thân thể Lâm Oản Nhi tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Nàng cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Lâm Oản Nhi tràn ngập sự không cam lòng, nhưng nàng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể nàng, chậm rãi đổ gục xuống.

Diệp Thiên nhìn thi thể Lâm Oản Nhi, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước không gợn sóng. Hắn xoay người, hướng tầm mắt về phía Lâm Oản Thanh đang đứng xa xa.

Sắc mặt Lâm Oản Thanh cũng trắng bệch, nàng nhìn Diệp Thiên, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng. Nàng biết, Diệp Thiên sẽ không buông tha nàng.

“Diệp Thiên, ngươi không thể giết ta!” Lâm Oản Thanh thét lên, giọng run rẩy.

Diệp Thiên nghe vậy, chỉ khẽ cười nhạt. “Không thể giết ngươi? Ngươi còn cho rằng mình có tư cách nói ra lời đó sao?”

Dứt lời, Diệp Thiên khẽ vung tay. Một đạo kiếm khí sắc lạnh, tức thì xé gió bay ra từ lòng bàn tay hắn, thẳng tắp lao về phía Lâm Oản Thanh.

Đồng tử Lâm Oản Thanh co rút lại, nàng muốn né tránh, nhưng thân thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một tấc. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí tử vong kia, lao thẳng tới.

“Không!” Lâm Oản Thanh phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, xé nát không gian.

Kiếm khí xuyên thấu thân thể nàng trong chớp mắt. Thân thể Lâm Oản Thanh tức thì cứng đờ, như pho tượng đá.

Nàng cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình, nơi đó, một lỗ máu đỏ tươi hiện ra rõ ràng. Máu nóng, từ vết thương phun trào như suối.

Ánh mắt Lâm Oản Thanh tràn ngập sự không cam lòng, nhưng nàng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng mình đã nghẹn ứ, không thể thốt nên lời. Thân thể nàng, chậm rãi đổ gục xuống.

Bảng Xếp Hạng

第二百二十二章 道祖的“馈赠”

Mượn Kiếm - Tháng mười một 18, 2025

Chương 590: Xin lỗi bạn, tôi không thể truy cập hoặc dịch nội dung từ liên kết web trực tiếp. Nếu bạn có thể cung cấp đoạn văn hoặc nội dung cụ thể cần dịch, tôi rất sẵn lòng giúp bạn chuyển ngữ. Bạn vui lòng sao chép và dán nội dung tại đây nhé!

Chương 488: Phi Tiên

Minh Long - Tháng mười một 18, 2025