Chương 438: Rất tiếc, tôi không thể truy cập nội dung từ đường dẫn bạn cung cấp. Bạn vui lòng sao chép và dán nội dung cần dịch vào đây, tôi sẽ giúp bạn chuyển ngữ sang tiếng Việt theo phong cách tiên hiệp cùng phiên âm Hán Việt như yêu cầu. | Minh Long
Minh Long - Cập nhật ngày 09/10/2025
Lữ Viêm đối diện Diệp Vân Trì, ánh mắt hai người giao thoa.
Không lời nào thốt ra, song nhãn thần lại tựa hồ ẩn chứa vạn ngàn kiếm khí vô hình, kịch liệt va chạm giữa hư không, xé rách từng tấc không gian.
Chốc lát sau, Diệp Vân Trì bỗng bật cười khẽ, cất tiếng: “Lữ Viêm, ngươi quả thực muốn cùng ta đối đầu sao?”
Lữ Viêm đáp lại bằng giọng lạnh như băng: “Diệp Vân Trì, những việc ngươi đã làm, trong lòng ngươi tự khắc rõ ràng.”
Diệp Vân Trì khẽ nhún vai, thản nhiên nói: “Ta chỉ làm những việc ta cần làm. Ngươi không cần nhúng tay vào.”
Lữ Viêm hừ lạnh một tiếng, chất vấn: “Ngươi nghĩ ta sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?”
Diệp Vân Trì cười đáp: “Ngươi cứ việc thử xem.”
Hai người lại chìm vào tĩnh lặng.
Khí tức quanh thân dường như ngưng kết, một luồng áp lực vô hình bao trùm lấy toàn bộ không gian, khiến vạn vật như ngừng thở.
Bất chợt, Lữ Viêm động thủ.
Hắn không nói thêm một lời nào, trực tiếp xuất chiêu.
Một đạo kiếm quang chói lòa xé toạc bầu trời, mang theo khí thế hủy diệt càn khôn, thẳng tắp bổ về phía Diệp Vân Trì.
Diệp Vân Trì cũng chẳng hề né tránh, chỉ khẽ giơ tay, một thanh trường kiếm xanh biếc đã hiện hữu trong lòng bàn tay hắn.
Kiếm khí ngút trời bùng nổ, nghênh đón kiếm quang của Lữ Viêm.
Một tiếng “Ầm!” chấn động thiên địa, sóng xung kích kinh hoàng cuộn trào tứ phía, khiến không gian xung quanh vặn vẹo, nứt toác thành từng mảnh.
Cả hai thân ảnh đều bị đẩy lùi vài bước chân.
Lữ Viêm nhìn Diệp Vân Trì, ánh mắt càng thêm phần sắc lạnh.
Diệp Vân Trì lau đi vệt máu nơi khóe môi, cười nhạt nói: “Không tệ, Lữ Viêm, ngươi mạnh hơn ta dự liệu.”
Lữ Viêm không đáp lời, mà lại một lần nữa xuất thủ.
Lần này, hắn không còn chút nào giữ lại thực lực.
Vô số kiếm ảnh hiện ra, như mưa sao sa bao phủ lấy Diệp Vân Trì, mỗi một đạo kiếm ảnh đều ẩn chứa lực lượng kinh thiên động địa.
Diệp Vân Trì cũng không dám khinh suất, toàn lực ứng phó.
Hai người giao chiến kịch liệt, kiếm khí tung hoành ngang dọc, ánh sáng chói lòa rực rỡ.
Toàn bộ không gian xung quanh đều bị biến thành một chiến trường hỗn loạn, đầy rẫy nguy cơ.
Sau một hồi giao chiến, Diệp Vân Trì dần dần rơi vào thế hạ phong.
Lữ Viêm càng đánh càng mạnh, kiếm chiêu của hắn càng lúc càng sắc bén, càng lúc càng bá đạo, uy lực vô song.
Diệp Vân Trì cắn chặt răng, ánh mắt lóe lên vẻ kiên quyết.
Hắn biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn tất sẽ bại trận.
“Lữ Viêm, ngươi đừng hối hận!”
Diệp Vân Trì hét lớn một tiếng, toàn thân bộc phát ra một luồng khí tức kinh khủng, tựa như ma thần thức tỉnh.
Một đạo kiếm quang đen kịt từ trong cơ thể hắn bắn ra, mang theo khí tức tử vong nồng đậm, thẳng tắp đâm về phía Lữ Viêm.
Lữ Viêm biến sắc, không dám khinh thường, vội vàng giơ kiếm lên đỡ.
“Keng!”
Một tiếng va chạm chói tai vang vọng, Lữ Viêm bị đẩy lùi xa hơn, cánh tay cầm kiếm của hắn run rẩy không ngừng.
Diệp Vân Trì cũng không khá hơn là bao, hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Đây là… Ma Kiếm?” Lữ Viêm nhìn thanh kiếm đen kịt trong tay Diệp Vân Trì, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Diệp Vân Trì lau đi vết máu nơi khóe môi, cười nói: “Không sai, đây chính là Ma Kiếm. Ngươi có thể chết dưới Ma Kiếm của ta, cũng coi như là vinh hạnh của ngươi.”
Lữ Viêm hừ lạnh một tiếng, nói: “Ma Kiếm thì sao? Hôm nay ta sẽ phế ngươi!”
Nói xong, Lữ Viêm lại một lần nữa lao lên.
Lần này, toàn thân hắn bộc phát ra kim quang chói mắt, tựa như một vị chiến thần giáng thế, uy phong lẫm liệt.
Kiếm chiêu của hắn càng lúc càng mạnh, càng lúc càng bá đạo, mỗi một kiếm đều mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, khiến vạn vật run rẩy.
Diệp Vân Trì cũng không cam chịu yếu thế, hắn vung Ma Kiếm lên, đón đỡ từng chiêu kiếm của Lữ Viêm.
Hai người lại một lần nữa giao chiến kịch liệt, kiếm khí tung hoành ngang dọc, ánh sáng chói lòa rực rỡ.
Toàn bộ không gian xung quanh đều bị biến thành một chiến trường hỗn loạn, đầy rẫy nguy cơ.
Sau một hồi giao chiến, Diệp Vân Trì dần dần rơi vào thế hạ phong.
Lữ Viêm càng đánh càng mạnh, kiếm chiêu của hắn càng lúc càng sắc bén, càng lúc càng bá đạo, uy lực vô song.
Diệp Vân Trì cắn chặt răng, ánh mắt lóe lên vẻ kiên quyết.
Hắn biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn tất sẽ bại trận.
“Lữ Viêm, ngươi đừng hối hận!”
Diệp Vân Trì hét lớn một tiếng, toàn thân bộc phát ra một luồng khí tức kinh khủng, tựa như ma thần thức tỉnh.
Một đạo kiếm quang đen kịt từ trong cơ thể hắn bắn ra, mang theo khí tức tử vong nồng đậm, thẳng tắp đâm về phía Lữ Viêm.
Lữ Viêm biến sắc, không dám khinh thường, vội vàng giơ kiếm lên đỡ.
“Keng!”
Một tiếng va chạm chói tai vang vọng, Lữ Viêm bị đẩy lùi xa hơn, cánh tay cầm kiếm của hắn run rẩy không ngừng.
Diệp Vân Trì cũng không khá hơn là bao, hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Đây là… Ma Kiếm?” Lữ Viêm nhìn thanh kiếm đen kịt trong tay Diệp Vân Trì, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Diệp Vân Trì lau đi vết máu nơi khóe môi, cười nói: “Không sai, đây chính là Ma Kiếm. Ngươi có thể chết dưới Ma Kiếm của ta, cũng coi như là vinh hạnh của ngươi.”
Lữ Viêm hừ lạnh một tiếng, nói: “Ma Kiếm thì sao? Hôm nay ta sẽ phế ngươi!”
Nói xong, Lữ Viêm lại một lần nữa lao lên.
Lần này, toàn thân hắn bộc phát ra kim quang chói mắt, tựa như một vị chiến thần giáng thế, uy phong lẫm liệt.
Kiếm chiêu của hắn càng lúc càng mạnh, càng lúc càng bá đạo, mỗi một kiếm đều mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, khiến vạn vật run rẩy.