Chương 289: Trọng sinh chi ngã vi lão gia phụ (thập nhị) | Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế
Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế - Cập nhật ngày 01/09/2025
Đông Phương Vân Tinh thấy Trần Huyền đang trọng thương.
Hắn biết, đây là một cơ hội ngàn năm có một.
Hắn quyết đoán ra tay.
Trần Huyền giận dữ gầm lên.
Chuyện tốt của hắn bị phá hỏng, lại còn bị trọng thương. Hắn hận không thể băm vằm Đông Phương Vân Tinh thành trăm mảnh.
Khi hắn định vận dụng tu vi Linh Phách Cảnh để nghiền giết Đông Phương Vân Tinh, thì Trần Huyền đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhói. Tuy không bị nữ nhân kia một chưởng đánh chết, nhưng vết thương của hắn lại nặng đến mức chưa từng có. Cơn đau dữ dội khiến Trần Huyền phải nghiến răng, không dám điều động quá nhiều nguyên khí để đối phó với Đông Phương Vân Tinh!
Bị Trần Huyền một chưởng đánh bay, Đông Phương Vân Tinh không những không sợ mà còn mừng rỡ.
Tuy bị đánh bay, nhưng hắn chỉ bị một chút vết thương ngoài da mà thôi.
Trần Huyền không thể vận dụng toàn bộ tu vi Linh Phách Cảnh!
Đông Phương Vân Tinh rút Mặc Kiếm, trên thân kiếm hiện ra hư ảnh của một đầu dị thú. Hắn vung một kiếm chém ra, ngưng tụ thành một vết kiếm trong không trung, bùng lên ngọn lửa màu đen.
Bất Tử Minh Kinh.
Đông Phương Vân Tinh chỉ mới lĩnh hội được một phần da lông của nó, nhưng cũng đủ để hắn có được thực lực vượt cấp chiến đấu.
Trần Huyền thấy một chưởng không giết được Đông Phương Vân Tinh, đối phương không chạy trốn mà còn dám tiếp tục ra tay, hắn liền tức không chịu nổi. Nếu là thời kỳ đỉnh cao, một chưởng vừa rồi có lẽ đã đủ để đập chết tên tiểu tử này.
Trong lòng bàn tay Trần Huyền hiện ra hình ảnh sơ khai của sông núi, đây là phần thưởng từ hệ thống – Sơn Hà Ấn, một môn Tôn Cấp Thần Thông. Hắn vung chưởng đánh ra, mặt đất rung chuyển, tựa như mang theo đại thế của đất trời sông núi ập tới, đè lên người Đông Phương Vân Tinh.
Đông Phương Vân Tinh lại một lần nữa bay ngược ra ngoài.
Trần Huyền nhìn xuống lòng bàn tay. Một vết kiếm màu đen xuất hiện, cảm giác bỏng rát dữ dội truyền đến khiến sắc mặt hắn biến đổi. Tên này thế mà lại có thể làm hắn bị thương!
Bị đánh bay, Đông Phương Vân Tinh phun ra một ngụm máu lớn, nhưng ánh mắt lại càng thêm sáng rực. Hắn không hề sợ hãi, ngược lại còn tiếp tục xông lên. Dù thân mang trọng thương, hắn vẫn lần này đến lần khác vung kiếm tấn công.
Trần Huyền cảm thấy mỗi lần ra tay đều càng lúc càng khó khăn, thế nhưng Đông Phương Vân Tinh vẫn chưa chết, cứ như một con gián đánh mãi không chết.
“Không thể tiếp tục như vậy được!”
Trần Huyền mặt mày sa sầm.
Đông Phương Vân Tinh đột phá vòng phòng ngự, một kiếm đâm thẳng về phía Trần Huyền.
Một luồng bạch quang lóe lên, Trần Huyền bỗng dưng biến mất ngay trước mắt.
Đông Phương Vân Tinh nhìn về hướng Trần Huyền biến mất, trong mắt có chút không cam lòng. Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là hắn đã có thể chém giết Trần Huyền, báo thù cho Đông Phương gia!
Thế nhưng, Trần Huyền vẫn chạy thoát!
Đông Phương Vân Tinh không thể gắng gượng thêm nữa, thân thể mềm nhũn, chống thanh Mặc Kiếm đã vỡ nát rồi ngã quỵ xuống đất.
Trong Thiên Mệnh Châu, Tô Trần nhìn Đông Phương Vân Tinh đã kiệt sức đến hư thoát.
Đông Phương Vân Tinh không giết được Trần Huyền, Tô Trần cũng không hề bất ngờ.
Vào thời khắc cuối cùng, Trần Huyền đã được một luồng sức mạnh thần bí dịch chuyển đi.
“Thì ra là… Xuyên Việt Giả Liên Minh.”
Luồng khí tức vừa rồi đã giúp Tô Trần hiểu ra thân phận của Trần Huyền.
Kiếp trước, hắn giao đấu với Xuyên Việt Giả Liên Minh không ít lần, nên quá quen thuộc với luồng sức mạnh thần bí đó.
Hệ thống!
Trên người Trần Huyền có hệ thống!
Xuyên Việt Giả Liên Minh… quả là một tổ chức phiền phức.
Ngay lúc Tô Trần định ra tay đưa Đông Phương Vân Tinh đi, hắn… chợt thấy một bóng hình yểu điệu đang chậm rãi bước về phía Đông Phương Vân Tinh.
Tô Trần từ bỏ ý định ra ngoài đưa Đông Phương Vân Tinh đi.
“Tiểu tử này… sắp có diễm phúc rồi.”
Là một sư tôn đạt chuẩn, hắn đương nhiên sẽ không phá hỏng chuyện tốt của Đông Phương Vân Tinh.
Trần Huyền dùng Càn Khôn Na Di Phù do hệ thống tặng để rời khỏi di tích Quỷ tộc.
Nghĩ đến nữ nhân có nhan sắc tới 99 điểm kia, trong lòng Trần Huyền lại quặn đau, còn nghiêm trọng hơn cả vết thương trên người.
Điều này càng khiến hắn căm hận Đông Phương Vân Tinh.
Nếu không phải vì Đông Phương Vân Tinh, chuyện tốt của hắn đã thành rồi.
Hắn không biết thân phận thật sự của Đông Phương Vân Tinh, nhưng hắn thề phải giết bằng được kẻ đã phá đám chuyện tốt của mình!
Có điều, Trần Huyền thấy lạ là lần này mình chịu thiệt lớn như vậy, hệ thống lại không ban bố nhiệm vụ giết kẻ phá đám.
Trần Huyền thấy lạ thì lạ vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Giờ hắn cần chữa thương, cái giá phải trả lần này thật sự quá lớn.
“Thông Huyền cường giả…”
Trần Huyền tin chắc, không bao lâu nữa hắn sẽ đột phá đến Thông Huyền Cảnh!
Đông Phương Vân Tinh không biết mình đã hôn mê bao lâu.
Hắn dường như đã có một giấc xuân mộng.
Trong mộng, có một nữ tử tuyệt mỹ.
Bạch y phấp phới, tựa như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm, thánh khiết đoan trang.
Nữ tử đó trông có vẻ quen quen.
Đông Phương Vân Tinh tỉnh lại.
Hắn phát hiện, bên cạnh mình có thêm một chiếc Trữ Vật Giới. Bên trên chiếc nhẫn không có bất kỳ dấu vết nào, dường như là một vật vô chủ.
Đập vào mắt còn có một vệt máu đỏ thẫm.
Đến nước này, Đông Phương Vân Tinh làm sao còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đó không phải là một giấc mộng!
“Sư tôn… Sư tôn… Người còn đó không?”
Đông Phương Vân Tinh gọi lớn. Một viên châu tử từ phía không xa bay tới, bóng hình Tô Trần chậm rãi phiêu đãng hiện ra. Hắn bực bội nói với Đông Phương Vân Tinh: “Sáng sớm tinh mơ, có để cho vi sư ngủ không hả?”
Đông Phương Vân Tinh: “…”
Hắn nhớ, sư tôn nhà mình khi còn sống dường như là một vị cường giả cấp Đại Đế… cường giả cấp bậc này mà cũng cần ngủ sao?
Thấy Tô Trần không biến mất, Đông Phương Vân Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Đông Phương Vân Tinh nhìn quanh, yếu ớt hỏi: “Sư tôn… lẽ nào…”
Tô Trần mắt nhắm mắt mở ngáp một cái, khẳng định: “Không sai, chính là như ngươi đang nghĩ đó.”
Hắn giơ tay, hút chiếc Trữ Vật Giới bên cạnh Đông Phương Vân Tinh vào tay, sau đó xoay người, tiện tay ném lại cho đồ đệ, thần thái vô cùng tiêu sái.
Đông Phương Vân Tinh vững vàng bắt lấy chiếc nhẫn.
Đông Phương Vân Tinh: “…”
Sao hắn lại có một cảm giác kỳ quái thế này?
Tô Trần ném cho hắn một ánh mắt đầy ẩn ý: “Tiểu tử ngươi vận đào hoa không tệ. Nữ oa nhi kia tuyệt không phải người mà nơi nhỏ bé này có thể sánh được, có lẽ đến từ một đạo thống cấp Thánh Địa nào đó, còn sở hữu một loại thể chất đặc thù. Bây giờ tất cả đều hời cho ngươi rồi.”
“Thậm chí còn để lại tài nguyên bồi thường nữa chứ.”
Đông Phương Vân Tinh cuối cùng cũng hiểu cảm giác kỳ quái này từ đâu mà ra.
Đây khác gì phí qua đêm đâu chứ?
Thôi, bỏ đi.
Đông Phương Vân Tinh mặt dày lại gần hỏi: “Sư tôn, ngài có biết nàng đến từ thế lực nào không ạ?”
Tô Trần nhún vai.
“Đối với thế giới này, vi sư cũng không quen thuộc.”
“Nhưng mà, đợi đến khi ngươi trở nên cường đại, các ngươi tự nhiên sẽ có thể gặp lại.”
Đông Phương Vân Tinh nắm chặt Trữ Vật Giới trong tay, trong lòng hạ quyết tâm.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Đông Phương Vân Tinh tiếp tục đánh quái, vượt phó bản, farm tài nguyên, cày cấp.
Dưới sự chỉ đạo của Tô Trần, hắn tiến bộ thần tốc.
Lần trước không giết được Trần Huyền, hắn cũng đã tin lời Tô Trần. Trần Huyền không dễ giết như vậy, trên con đường giết hắn có lẽ sẽ gặp vô vàn biến cố.
Nhưng Đông Phương Vân Tinh vẫn không thay đổi quyết tâm ban đầu.
“Sư tôn, Xuyên Việt Giả Liên Minh là gì ạ?”
Đông Phương Vân Tinh rất tò mò.
Từ miệng Tô Trần, hắn biết được Trần Huyền đến từ một thế lực gọi là Xuyên Việt Giả Liên Minh.
“Xuyên Việt Giả Liên Minh là một thế lực rất hùng mạnh, trải khắp chư thiên, có cả tồn tại trên cả Chân Tiên.”
“Mỗi thành viên của Xuyên Việt Giả Liên Minh đều có đại khí vận, cùng với một kim thủ chỉ bên người.”
Nhìn ánh mắt tò mò của Đông Phương Vân Tinh, Tô Trần biết hắn không rõ kim thủ chỉ là gì.
Tô Trần giải thích thêm: “Cũng giống như vi sư vậy, có thể giúp ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, đó gọi là kim thủ chỉ.”
Đông Phương Vân Tinh đã hiểu.
Tổ chức Xuyên Việt Giả Liên Minh này quả thực quá đáng sợ.
Nhân vật kinh thiên động địa như sư tôn, mà Xuyên Việt Giả Liên Minh lại có thể cấp cho mỗi người một cái sao?
Tô Trần không biết suy nghĩ của Đông Phương Vân Tinh.
Muốn gieo mầm thù hận với Xuyên Việt Giả Liên Minh, cần phải vun trồng từ khi còn yếu ớt.
Sự đáng sợ của Xuyên Việt Giả Liên Minh khiến Đông Phương Vân Tinh hiểu rằng, muốn giết Trần Huyền để báo thù cho Đông Phương gia, hắn cần phải khắc khổ hơn, nỗ lực hơn nữa.
Tu vi của Đông Phương Vân Tinh đã đạt tới đỉnh phong Linh Hải Cảnh.
Hắn sắp đột phá đến Linh Phách Cảnh.
Linh Phách Cảnh, đặt ở trong Phong Vân Hoàng Triều, cũng được xem là một phương cường giả.
Tô Trần dùng tài nguyên mà Đông Phương Vân Tinh thu thập được, tiện tay luyện chế ra một viên Linh Phách Đan.
Đông Phương Vân Tinh uống Linh Phách Đan, bắt đầu đột phá cảnh giới tu vi.
Trần Huyền tức giận.
Hắn lại gặp được nữ tử tựa như Cửu Thiên Thần Nữ kia.
Thế nhưng, nữ tử thánh khiết đoan trang, không nhiễm bụi trần ấy, lại không còn là thân trong trắng!
Trần Huyền làm sao còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì?
Sự tức giận của hắn đã bị nữ tử kia cảm nhận được.
Một luồng hàn khí lan tỏa khắp triều đường của Phong Vân Hoàng Triều.
Khiến người ta sợ đến không dám thở mạnh.
“Là ngươi!”
Nữ tử tựa như Cửu Thiên Thần Nữ kia lại đột ngột ra tay.
Biến cố bất ngờ khiến mọi người trong Phong Vân Hoàng Triều đều biến sắc.
Bọn họ đều biết rất rõ… thân phận của nữ tử kia tôn quý đến nhường nào.
Tuyệt không phải là thứ mà Phong Vân Hoàng Triều có thể chọc vào