Chương 308: Hồi sinh chi ngã vi lão ông (thập tam) | Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế

Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế - Cập nhật ngày 01/09/2025

Vạn Pháp Đế Tôn ngày trước đã đắc tội với quá nhiều thế lực.

Những thế lực này đều kiêng kị sẽ xuất hiện một Vạn Pháp Đế Tôn thứ hai.

Vô số bóng người dày đặc tựa Thiên Binh Thiên Tướng, vây chặt lấy Trì Dao và Đông Phương Vân Tinh.

Đông Phương Vân Tinh đồng tử bỗng co rụt lại.

Đây là bao nhiêu Siêu Thoát Giả? Mấy vạn? Mấy chục vạn? Hay là mấy trăm vạn?

Đại Đạo dày đặc tựa mưa sa, quỹ đạo của chúng hóa thành phù văn, đốt cháy cả Hư Vô Chi Địa.

“Sư tôn lão nhân gia rốt cuộc đã đắc tội với bao nhiêu thế lực cơ chứ…”

Đông Phương Vân Tinh đã lờ mờ hiểu ra, vì sao Tô Trần không cho hắn tiết lộ bất cứ thông tin gì về sự tồn tại của mình.

“Dao Trì Đế Tôn, một mình ngươi không bảo vệ nổi hắn đâu.”

Kẻ cầm đầu đám Thiên Binh Thiên Tướng kia là một thực thể còn vĩ ngạn hơn cả Lục Mang Đế Tôn. Trước mặt sự tồn tại đáng sợ ấy, Lục Mang Đế Tôn trông vô cùng nhỏ bé.

Đó là một vị Đế Tôn cổ xưa đến từ Tuyệt Vọng Tiên Địa.

Tuyệt Vọng Tiên Địa năm xưa đã suýt bị Vạn Pháp Đế Tôn diệt sạch.

Bọn họ tuyệt đối không thể để Vạn Pháp Đế Tôn thứ hai xuất hiện.

“Dao Trì Đế Tôn không bảo vệ nổi hắn, vậy thêm cả ta thì sao?”

Bóng tối vô tận xâm thực.

Những phù văn Đại Đạo dày đặc bỗng chốc mất đi ánh sáng.

Giữa màn sương đen vô tận đang trào dâng, một vầng hắc nguyệt từ từ nhô lên.

Trên vầng trăng khuyết màu đen ấy, một nữ tử mặc váy đen đang ngồi, đôi chân trần buông thõng, điểm xuyết bởi vạn vạn tinh tú.

Nhìn kỹ lại, những tinh tú ấy lại chính là Đại Đạo của từng sinh linh cấp Chủ Tể sau khi vẫn lạc hóa thành.

Hắc Ám Vương Đình, Đế Thiền.

Đây là một tuyệt thế hung nhân, vốn là chí bảo của cả một vũ trụ hóa thành, lại sở hữu tư chất nghịch thiên.

Nàng ra tay không một lời báo trước.

Hàng loạt sinh linh cường đại lập tức bị đánh nổ.

Đế Thiền không nói một lời thừa thãi nào.

Cảnh tượng này khiến cho vô số cường giả chấn nộ.

“Nha đầu này… vẫn y như ngày xưa.”

Trì Dao khẽ cười.

Quanh thân nàng diễn hóa ra vòng quang hoàn bất diệt, Đại Đạo bảo luân xoay chuyển sau lưng, hóa thành vạn vạn Thần Ma.

Nàng không hề giữ sức.

Ánh sáng quét qua, từng mảng lớn những thực thể hùng mạnh tức khắc vỡ nát, ngay cả Đại Đạo cũng bị nghiền thành tro bụi.

Đông Phương Vân Tinh chết lặng nhìn cảnh tượng này.

Hai vị tuyệt thế giai nhân lúc này lại giống như những đao phủ tàn độc nhất thế gian.

Trong mắt Đông Phương Vân Tinh, những kẻ cường đại đến mức không thể địch nổi kia, giờ đây còn chẳng bằng loài sâu kiến.

“Đây… quả không hổ là hậu thủ do sư tôn để lại, thật kinh khủng.”

Đông Phương Vân Tinh thầm nhủ.

Với thực lực của hắn, hoàn toàn không thể nhìn thấu được tu vi của Trì Dao và Đế Thiền.

“Còn có ta!”

Phía xa, một quyền ấn đánh nát Hỗn Độn.

Bóng người tựa Chiến Thần kia va thẳng vào một vị tồn tại cổ xưa của Xuyên Việt Giả Liên Minh.

“Hỗn Độn Thần Điện, Hỗn Độn Chiến Thần Tần Vô Kiếp!”

“Hắn và Vạn Pháp Đế Tôn lại có quan hệ gì?”

Tần Vô Kiếp gầm lên: “Đệ tử của huynh đệ Tần Vô Kiếp ta mà các ngươi cũng dám động vào à?”

“Hôm nay kẻ nào đến, ta chém kẻ đó, kẻ nào động, ta chém kẻ đó!”

Toàn thân Tần Vô Kiếp phủ kín những phù văn cổ xưa mà thần bí.

Từng tầng sấm sét hủy diệt màu đen dựng thẳng từ đỉnh đầu.

Hỗn Độn chi lực bùng nổ, tạo thành một vòng quang hoàn lan ra bốn phía, nơi nó đi qua, bất luận là sinh linh nào cũng đều hóa thành tro bụi.

Đông Phương Vân Tinh ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.

Hắn nuốt nước bọt ừng ực.

Hậu thủ mà sư tôn để lại… có phần kinh khủng quá rồi.

Ba người cứ thế càn quét vô số đại địch.

Không biết đã qua bao lâu.

Xung quanh cuối cùng cũng chìm vào tĩnh lặng.

“Một lũ gà non, thế mà cũng dám dòm ngó sư điệt của Tần Vô Kiếp ta à?”

Tần Vô Kiếp lảo đảo bước ra từ một vùng đất hủy diệt khác, hắn liên tiếp chém giết mấy vị đại địch, trông có phần nhếch nhác, nhưng trước mặt Đông Phương Vân Tinh vẫn tỏ ra vô cùng thong dong.

“Ngươi là đệ tử của Đế Trần, vậy chính là sư điệt của Tần Vô Kiếp ta, ngươi có thể gọi ta là Tần sư thúc.”

Đông Phương Vân Tinh nhìn nam tử đáng sợ trước mặt.

Gương mặt của nam tử thực lực kinh người kia bỗng nở một nụ cười.

Trông có chút ghê rợn.

Đông Phương Vân Tinh hiểu ra.

Đế Trần trong miệng nam tử thực lực khủng bố này, chính là vị sư tôn thần bí vô cùng của hắn.

“Đông Phương Vân Tinh, bái kiến sư thúc.”

Đông Phương Vân Tinh cung kính hành lễ.

Tần Vô Kiếp đánh giá Đông Phương Vân Tinh, mày bay mặt sáng nói: “Sư điệt đã có nơi nào tốt để đi chưa? Nếu sư điệt chưa có thế lực, Hỗn Độn Thần Điện của ta ở Thành Tiên Địa tuy không phải mạnh nhất, nhưng cũng là một trong những thế lực hùng mạnh nhất, có thể sánh ngang chỉ đếm trên đầu ngón tay…”

Lời còn chưa dứt, Tần Vô Kiếp bỗng thấy sau lưng lạnh toát, dường như bị một thực thể đáng sợ nào đó để mắt tới.

“Không lẽ…”

Tần Vô Kiếp có dự cảm chẳng lành, cứng ngắc quay đầu lại.

Trước mắt, đột nhiên tối sầm.

Hắn đã bị một vầng hắc nguyệt trấn áp.

Từ trên vầng trăng khuyết màu đen ấy, một nữ tử mặc váy đen chậm rãi bước xuống, chân đạp hư không, gợn sóng lăn tăn.

Tựa như một đóa hồng đen.

Yêu dị, xinh đẹp, nhưng lại đầy nguy hiểm.

“Ngươi… chính là sư đệ của ta?”

Nữ tử váy đen từng bước tiến lại gần, từ trên cao nhìn xuống Đông Phương Vân Tinh.

Hơi thở hắc ám tịch diệt ập tới, khiến linh hồn của Đông Phương Vân Tinh như muốn đóng băng.

Đông Phương Vân Tinh thừa biết nữ tử trước mắt này, tuy giờ đây gió xuân phơi phới, nụ cười dịu dàng.

Nhưng vừa rồi, nàng không nói một lời thừa thãi, trực tiếp hạ sát vô số Siêu Thoát Giả hùng mạnh, giết đến mức ai nấy đều kinh hồn bạt vía.

“Đông Phương Vân Tinh, bái kiến sư tỷ.”

Đông Phương Vân Tinh ngoan ngoãn chắp tay.

“Ngươi có bằng lòng theo ta trở về Hắc Ám Vương Đình không?”

Đông Phương Vân Tinh cảm giác, chỉ cần hắn từ chối, một đại kiếp nạn kinh hoàng sẽ giáng xuống.

Đông Phương Vân Tinh còn chưa kịp mở lời.

“Đế Thiền, hắn là người của Hư Vô Trụ Hải ta.”

Dao Trì Đế Tôn kết thúc trận chiến, thấy Đế Thiền định mang Đông Phương Vân Tinh đi thẳng, nàng ánh mắt giận dữ, trực tiếp diễn hóa Tạo Hóa Ấn Ký, lao thẳng đến Đế Thiền, không chút lưu tình.

Đế Thiền cảm nhận được khí tức của Trì Dao, nàng đành phải buông Đông Phương Vân Tinh ra, đỡ lấy một đòn kia, rồi mỉa mai: “Trì Dao, hắn là đệ tử của sư tôn, chỉ có ta mới có thể dạy dỗ hắn, điểm này ngươi dựa vào đâu mà tranh với ta?”

Trì Dao mặt không đổi sắc, thản nhiên đáp: “Đây là Hư Vô Trụ Hải, Thành Tiên Địa cũng thuộc Hư Vô Trụ Hải, hắn bắt buộc phải theo ta trở về Hư Vô Trụ Hải.”

Để tranh giành quyền sở hữu Đông Phương Vân Tinh.

Hai nữ nhân sau khi giải quyết xong đám địch nhân liền không chút do dự mà lao vào một trận đại chiến.

Đông Phương Vân Tinh run lẩy bẩy.

Cái dáng vẻ hung tàn này.

Còn hung tàn hơn cả lúc chém giết kẻ địch ban nãy.

Dường như hai người có mối thù không đội trời chung.

Tần Vô Kiếp bò ra từ dưới vầng trăng khuyết, vừa định nổi giận thì một luồng khí tức đáng sợ quét qua, hắn đành phải chửi thầm một tiếng: “Hai kẻ biến thái!”

Đột nhiên.

Hắn nhìn thấy Đông Phương Vân Tinh, mắt sáng rực lên.

Hắn đưa tay định bắt Đông Phương Vân Tinh đi.

Hai luồng khí tức hoàn toàn khác nhau cùng lúc cảm nhận được.

“Tần Vô Kiếp, ngươi dám?”

Trì Dao và Đế Thiền không chút do dự, lao thẳng về phía Tần Vô Kiếp.

Trời đất tối sầm.

Chỉ còn lại Đông Phương Vân Tinh run rẩy trong sợ hãi.

Hắn dường như đã hiểu ra.

Tại sao sư tôn không cho hắn tiết lộ bất cứ tin tức nào về việc mình còn sống.

Chuyện này…

Dường như còn đáng sợ hơn cả đám đại địch ban nãy.

Bảng Xếp Hạng

Chương 364: Chủ Thần Không Gian (Thực Thập Cửu)

Chương 449:

Minh Long - Tháng 10 10, 2025

Chương 368: Huyết tàn mật thất

Tọa Khán Tiên Khuynh - Tháng 10 10, 2025