Chương 328: Đại Tĩnh Tiên Triều (thập ngũ) | Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế

Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế - Cập nhật ngày 01/09/2025

Đại Tĩnh Thiên Triều

Dịch Pháp Đế Quân vẫn lạc, mang theo toàn bộ khí vận của nhân tộc đăng tiên thất bại.

Kể từ ngày đó, Thiên Võ Đế Quân cũng bặt vô âm tín, không bao giờ xuất hiện nữa.

Dần dần, một tin đồn bắt đầu lan truyền trong Đại Tĩnh Thiên Triều.

Thiên Võ Đế Quân trấn áp khí vận của toàn bộ Đại Tĩnh Thiên Triều, nhưng khí vận tiên đạo của nhân tộc tiêu tan, khiến ngài bị trọng thương, hấp hối nguy kịch, đã không còn đủ sức chống lại các dị tộc, không còn thực lực để trấn áp tất cả.

Tin đồn này ngày càng lan rộng, Đại Tĩnh Thiên Triều đã tìm mọi cách để dập tắt nhưng vẫn không thể ngăn chặn, ngay cả những nơi hẻo lánh nhất cũng lưu truyền tin tức Thiên Võ Đế Quân trọng thương sắp vẫn lạc, dù cho họ còn chẳng biết Thiên Võ Đế Quân là ai.

Tử Dương Thiên Châu

Đại Tĩnh Thiên Triều có ba ngàn châu, trong đó chỉ có mười tám châu được gọi là thượng châu.

Mỗi một thượng châu đều là tịnh thổ do vô số tiên hiền nhân tộc lớp trước ngã xuống lớp sau tiến lên tạo dựng nên, bao gồm vô số thế lực, trong đó không thiếu những thế lực Bất Hủ cấp, trụ cột của nhân tộc, có cả Đế Tôn tọa trấn.

Gia Cát gia chính là một trong số đó. Là một thế lực khổng lồ trấn áp Tử Dương Thiên Châu, sứ mệnh của họ là bảo vệ toàn vẹn cho cả châu này, tuyệt đối không để mệnh mạch của Đại Tĩnh Thiên Triều bị thất thủ.

“Chúng ta còn có viện quân không?”

Gia Cát Yêu, người vốn nổi danh khắp Đại Tĩnh Thiên Triều vì tài toán tận thiên cơ, nhìn thế giới ảm đạm trước mắt mà cười thảm một tiếng.

Đây đã là năm thứ ba ngàn Tử Dương Thiên Châu bị vây khốn.

Kể từ khi tin tức Thiên Võ Đế Quân mất tích truyền ra, những thế lực năm xưa bị ngài trấn áp ban đầu chỉ dám rục rịch ngóc đầu dậy.

Nhưng chúng phát hiện, dù cho chúng có hành động quá đáng đến mức nào.

Thiên Võ Đế Quân cũng không hề xuất hiện.

Dần dần, lá gan của chúng lớn hơn, từ thăm dò chuyển sang xâm lược.

Đại Tĩnh Thiên Triều quần long vô thủ, sau khi mất đi Thiên Võ Đế Quân liền trở thành một mâm cát chảy.

Thiếu đi ngọn núi lớn đè trên đầu, bọn họ bắt đầu tranh quyền đoạt thế, tranh đoạt tài nguyên tu hành. Dị tộc bên ngoài không dám chọc, nhưng thế lực nội bộ lại tranh đấu không ngừng.

Chỉ có số ít thế lực cấp thiên châu do Tử Dương Thiên Châu dẫn đầu là vẫn còn chống cự.

Tử Dương Thiên Châu cũng vì thế mà trở thành cái gai trong mắt của vô số dị tộc.

Trước mặt Gia Cát Yêu là một nữ tử tay cầm hồng anh trường thương, giáp trụ lóe lên hàn quang, trên đó còn vương vãi máu tươi của cường giả Bất Hủ. Mấy vạn năm đã giúp Nam Hồng Tang trưởng thành rất nhiều, trở thành Nữ Võ Thần trấn thủ Tử Dương Quan, chỉ bằng sức một người đã đè ép vô số thiên kiêu dị tộc không ngóc đầu lên nổi.

Kể từ khi rời khỏi đô thành, Nam Hồng Tang chưa từng quay trở lại.

Mọi tin tức đều như đá chìm đáy biển.

“Viện quân…”

“Hiện giờ toàn bộ Tử Dương Thiên Châu đã bị cắt đứt liên lạc, đô thành không có tin tức, các thiên châu khác thì sợ dị tộc thế lớn nên đã từ bỏ chống cự.”

“Một khi Tử Dương Thiên Châu thất thủ, trở thành thiên đường của dị tộc, nhân tộc chúng ta sẽ không còn ngày nào gượng dậy nổi.”

Nam Hồng Tang hiểu rất rõ tầm quan trọng của Tử Dương Thiên Châu.

Cây hồng anh trường thương kia giống như một ngọn cờ không bao giờ đổ.

Một Tử Dương Thiên Châu không có viện quân, thậm chí còn chẳng cần đến Đế Quân của dị tộc ra tay.

“Phải rồi… Nhân tộc chúng ta sẽ không còn ngày nào gượng dậy nổi nữa…”

“Có lẽ hôm nay, chúng ta sẽ vẫn lạc tại đây.”

Gia Cát Yêu đưa tố thủ chạm vào hư không, diễn hóa ra từng thế giới một. Những thế giới ấy hóa thành quỷ vực. Trên bích lũy của Tử Dương Thiên Châu, có một cự nhân cao lớn, nhưng đầu gã đã gục xuống, mất hết sinh cơ.

Dù không còn chút sinh cơ nào, gã vẫn chiến đấu. Từng luồng sáng không ngừng rót vào cơ thể gã, những luồng sáng đó đến từ các tế đàn cổ xưa trong Tử Dương Thiên Châu. Mỗi một giây một phút đều có vô số sinh linh chết đi, những thiên tài từng vô địch một cõi giờ đây cũng chỉ là một trong vô số sinh linh tầm thường, trở thành dưỡng liệu cho cự nhân.

Tử Dương Thiên Châu tuy vẫn còn một nửa cương vực chưa thất thủ, nhưng… sinh linh trong cương vực ấy sớm đã vạn không còn một.

“Đoạt Thiên Đại Trận của Gia Cát gia không trụ được bao lâu nữa đâu.”

“Ta sẽ dùng sức mạnh cuối cùng của Tử Dương Thiên Châu để đưa ngươi đi.”

“Ngươi còn sống, có lẽ vẫn còn hy vọng.”

Gia Cát Yêu nhìn Nam Hồng Tang trước mặt, khẽ cười. Sự việc đã đến nước này, một người thông minh như yêu nghiệt là nàng sao có thể không hiểu, tình thế hiện tại, trừ phi Thiên Võ Đế Quân xuất hiện, may ra mới có thể giải được khốn cảnh của Tử Dương Thiên Châu.

Nhưng đó là chuyện không thể nào.

Nam Hồng Tang lắc đầu.

“Tại sao? Không phải ngươi muốn quay về đô thành sao? Bảy vạn năm nay ngươi vẫn luôn nhắc về vị phu quân kia của mình mà.”

“Cũng không biết hắn ta có điểm nào tốt mà lại khiến một kỳ nữ tử như ngươi thương nhớ lâu đến vậy.”

Trên ngọc nhan tựa tiên của Gia Cát Yêu thoáng hiện lên một tia ghen tị.

Trên gương mặt Nam Hồng Tang hiếm hoi nở một nụ cười, sát khí cũng dần trở nên yên bình: “Hắn ấy à… đối với ta, điểm nào cũng là tốt.”

“Sẽ chuẩn bị sẵn bánh Vô Ưu cho ta, sẽ luôn dỗ dành ta, sẽ ngắm ta luyện thương trong tuyết, sẽ vì ta mà gảy đàn tấu nhạc…”

Gia Cát Yêu không hiểu, những việc như vậy, nam tử trong thiên hạ có thể làm được nhiều vô kể, người đàn ông kia rốt cuộc có sức hút gì mà có thể khiến một kỳ nữ tử như Nam Hồng Tang dựa dẫm đến thế?

Đại Tĩnh Thiên Triều có vô số thiên kiêu, nhưng trong số đó thậm chí còn không có tên của người nọ.

“Nếu hắn đã tốt đến vậy… ngươi càng nên rời khỏi đây. Trên người ngươi vẫn còn khí vận tiên đạo, đại trận của Gia Cát gia ta đưa ngươi đi, bọn chúng không cản được ngươi đâu.”

Dù Gia Cát Yêu không hiểu.

Nhưng nàng cũng không muốn nhìn Nam Hồng Tang chết vô ích ở đây.

Nam Hồng Tang cười.

“Chính vì như vậy, nên ta mới phải ở lại đây.”

“Nếu ta bỏ trốn, miệng lưỡi thế gian sẽ không tha cho ta, cũng sẽ không tha cho chàng.”

Thân hình cao lớn của cự nhân bắt đầu ngừng cử động.

Từ bàn chân lên đến đầu, cứng lại từng chút một.

Dù là một cỗ thi thể mạnh mẽ đến đâu, chung quy cũng chỉ là một cỗ thi thể mà thôi.

Thủ đoạn cuối cùng của Tử Dương Thiên Châu cũng đã tiêu tan vào lúc này.

Đại quân đen nghịt như châu chấu tràn vào Tử Dương Thiên Châu.

Các tu sĩ cuối cùng của Tử Dương Thiên Châu, dù dốc toàn bộ lực lượng, cũng chỉ như muối bỏ bể trước số lượng dị tộc khổng lồ.

Hồng anh trường thương trong tay Nam Hồng Tang đã gãy, nàng rút bội kiếm bên hông, chém giết ra một con đường thi sơn huyết hải giữa vòng vây của dị tộc.

Tu vi của nàng đột phá, rồi lại tiêu hao đến mức chân nguyên cạn kiệt, pháp tắc khô héo, Đại Đạo nguyên tuyền không còn một giọt nước.

Số lượng nhân tộc ở Tử Dương Thiên Châu không ngừng giảm xuống.

Nam Hồng Tang gắng gượng giữ chặt chuôi kiếm, nhìn quanh những bóng hình như ma thần đang vây lấy mình.

“Thiên Võ Đế Quân của nhân tộc chết thật rồi sao?”

“Thiên kiêu của nhân tộc, trên người nàng ta có khí vận tiên đạo tí hộ.”

“Chúng ta giết không được nàng, chẳng lẽ còn không trấn áp được nàng sao? Đợi khí vận tiên đạo tí hộ tiêu tan, tự nhiên sẽ giết được thôi.”

“Đáng tiếc cho một đối thủ như Thiên Võ Đế Quân. Tử Dương Thiên Châu bị diệt, đệ nhất thiên tài của Đại Tĩnh Thiên Triều rơi vào tay chúng ta, nếu Thiên Võ Đế Quân còn sống, ngài nhất định sẽ không chấp nhận cục diện này đâu.”

“…”

Bảng Xếp Hạng

Chương 420: Yên Ba Thành

Minh Long - Tháng 10 8, 2025

Chương 419: Bụng Đen Muội Muội

Minh Long - Tháng 10 8, 2025

Chương 359: Chủ Thần Không Gian (Thập Tứ)