Chương 45: Kinh Trung Quý Nữ, Chúng Ta Đi Giáo Phường Ti? | Ta Thành Tâm Ma Của Nữ Ma Đầu
Ta Thành Tâm Ma Của Nữ Ma Đầu - Cập nhật ngày 07/09/2025
Binh! Binh! Binh!
Những tiếng nện thình thịch vang vọng trên đường.
“Hai mươi, mười chín…”
Ô Côn trong tay Lâm Kinh Trúc mang thế mạnh ngàn cân, rít gào bổ xuống. Y phục của gã tráng hán rách toạc, toàn thân máu thịt be bét. Máu tươi bắn cả lên gò má trắng nõn của nàng, trông nàng có một vẻ đẹp yêu kiều đến bệnh hoạn.
Lúc này, gã tráng hán đã không còn động đậy.
Hắn phát hiện mình càng chửi, đối phương lại càng đánh hăng hơn, thậm chí còn cố tình đếm sai để hắn phải ăn thêm mấy gậy, thế là hắn dứt khoát không hó hé tiếng nào, giả chết.
Trần Mặc đầy hứng thú nhìn cảnh tượng này.
Nữ nhân này ra tay nhìn qua thì hung hãn, nhưng thực chất lại nắm giữ lực đạo vừa phải. Lưng, hông, mông, đùi của gã không còn miếng thịt lành, đau đến tận xương tủy nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng. Mỗi khi gã tráng hán định vận công chống cự, cây côn lại đánh trúng chính xác vào khí mạch, khiến hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nằm rạp trên đất chịu đòn.
“Chậc, đây mới gọi là chuyên nghiệp.”
“Trần đại nhân.”
Lúc này, bên tai truyền đến một tiếng gọi.
Trần Mặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cửa sổ lầu hai của tửu lầu bên cạnh, có người đang vẫy tay với hắn, chính là Thượng Quan Vân Phi đã từng gặp mặt một lần.
“Trần đại nhân làm phiền lên đây nói chuyện, hạ quan có việc muốn thương lượng.” Thượng Quan Vân Phi chắp tay từ xa.
Trần Mặc bước vào Túy Nguyệt Lâu, đi đến phòng riêng trên lầu hai. Thượng Quan Vân Phi đứng dậy cáo lỗi: “Trần đại nhân đừng trách tội, tình hình bên ngoài thế này, hạ quan thật sự không tiện lộ mặt.”
Chuyện này hắn đã sớm quen, ngăn thì không được mà không ngăn thì lại là thất trách, thôi thì dứt khoát không lộ mặt.
“Trần đại nhân vốn là Bách hộ, trước đó nếu có thất lễ, mong đại nhân hải hàm.”
Thượng Quan Vân Phi không rõ tình hình nội bộ của Thiên Lân Vệ, về hỏi thăm mới biết Trần Mặc tuy giữ chức Tổng kỳ nhưng lại hưởng bổng lộc của Bách hộ, thuộc hàng quan chính lục phẩm, cao hơn chức Bổ Sát sứ của hắn cả một bậc.
“Chỉ là hư danh thôi, không đáng nhắc đến.”
Trần Mặc xua tay, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ, tò mò hỏi: “Người này là người của Lục Phiến Môn các ngươi à?”
Thượng Quan Vân Phi gật đầu: “Nói ra thì Trần đại nhân cũng quen biết, nàng là Bổ Sát sứ của nha môn, Lâm Kinh Trúc.”
Trần Mặc chợt hiểu ra.
Danh hiệu Tứ Đại Thần Bổ, trong thành Thiên Đô không ai không biết.
Nhưng Lâm Kinh Trúc còn có một thân phận khác, mẫu thân của nàng là “Cẩm Vân phu nhân”, em họ của Hoàng hậu đương triều, thuộc dòng dõi hoàng thân quốc thích, là một quý nữ chính hiệu ở kinh thành.
“Vị Lâm bổ đầu này quả thật… hừm, phóng khoáng khác người.” Trần Mặc nói với giọng đầy ẩn ý.
Thượng Quan Vân Phi cười khổ bất đắc dĩ.
Phóng ngựa giữa chợ vốn không phải chuyện gì to tát, khi có công vụ khẩn cấp khó tránh khỏi việc này, không đến mức phải làm căng như vậy.
Nhưng gã tráng hán này lại vung roi về phía trẻ nhỏ, hơn nữa còn không hề nương tay, có thể thấy tâm địa độc ác, cũng khó trách Lâm Kinh Trúc lại nổi giận.
…
Binh!
Binh!
“Roi hình” đã gần đến hồi kết.
“… Ba, hai, một.”
Đánh xong, thu côn.
Lâm Kinh Trúc vẩy vẩy vết máu trên Ô Côn, cổ tay khẽ rung lên. Kèm theo tiếng “rắc rắc” của bánh răng chuyển động, hai đầu cây côn nhanh chóng thu vào trong, cây Tề Mi Côn dài năm thước bỗng chốc chỉ còn lớn bằng bàn tay, được nàng treo trên đai da ở bên hông.
Nhìn gã tráng hán mình đầy thương tích trên mặt đất, nàng thản nhiên nói: “Ngươi nên thấy may mắn vì vừa rồi roi của ngươi chưa quất xuống, nếu không thì không chỉ đơn giản là năm mươi gậy đâu.”
“…”
Gã tráng hán run lẩy bẩy, cố nén đau đớn bò dậy, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Kinh Trúc: “Lão tử là Cấm quân Hiệu úy, dám cả gan tấn công quan quân, đây là tội thập ác bất xá!”
“Tiểu nương bì, ngươi gặp rắc rối to rồi!”
Bị đánh thành ra thế này trước mặt bao người, nếu không đòi lại thể diện thì sau này đừng hòng lăn lộn ở thành Thiên Đô nữa!
Nữ nhân này mặc đồ bó sát, người nồng nặc mùi rượu, chắc là người giang hồ, ỷ mình có chút tu vi nên ra mặt làm càn, để xem lát nữa lão tử xử lý ngươi thế nào!
“Ngươi gọi ta là gì?” Lâm Kinh Trúc hơi nheo mắt lại.
“Hừ, ngươi cứ chờ đấy cho lão tử!”
Gã tráng hán biết mình không phải là đối thủ của nàng nên cũng không dây dưa nhiều, đang định lật mình lên ngựa thì đột nhiên nhớ ra mông mình đã bị đánh nát, sợ rằng không chịu nổi xóc nảy, đành phải dắt dây cương, đi khập khiễng rời khỏi phường thị.
Lâm Kinh Trúc nhìn người tò he bị giẫm nát trên đất, đi đến quầy hàng bên cạnh, ném ra một mẩu bạc vụn, lấy một cây tò he mới từ trên giá rơm rồi đi đến trước mặt hai mẹ con.
“Cho con này.”
Lâm Kinh Trúc khom gối ngồi xuống, đưa tò he cho bé gái.
“Cảm ơn tỷ tỷ.”
Đôi mắt bé gái sáng lấp lánh.
Thấy trên mặt Lâm Kinh Trúc dính vết máu, cô bé lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn tay nhỏ, cẩn thận lau sạch cho nàng.
Lâm Kinh Trúc mỉm cười, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ buộc tóc sừng dê, rồi đứng dậy nói với người phụ nữ: “Mau đi đi, có lẽ gã kia sẽ quay lại, cẩn thận kẻo rước họa vào thân.”
“Đa, đa tạ cô nương.”
Người phụ nữ mặt mày tái nhợt, không dám nán lại, bế con gái lên rồi vội vàng rời đi.
Ầm ầm…
Tiếng sấm rền vang trên bầu trời, ép hơi nước trong tầng mây rơi xuống. Những hạt mưa to như hạt đậu trút xuống, gột rửa vết máu còn sót lại trên gạch lát đường.
Lâm Kinh Trúc tung người nhảy một cái, trực tiếp từ cửa sổ vào thẳng phòng riêng trên lầu hai.
“Hoạt động gân cốt một chút, quả là sảng khoái, lần này bổng lộc chắc phải bị trừ đến sang năm mất… Hửm? Là ngươi à?”
Lâm Kinh Trúc hơi sững người, chỉ thấy nam tử vừa ra tay cứu người lúc nãy đang ngồi trước bàn.
Thượng Quan Vân Phi giới thiệu: “Vị này chính là Bách hộ của Thiên Lân Vệ, Trần Mặc Trần đại nhân.”
“Ngươi là Trần Mặc?”
Vẻ mặt Lâm Kinh Trúc kinh ngạc, vừa mới nhắc tới, không ngờ lại trùng hợp đến vậy, có thể gặp được ở đây.
Nàng cẩn thận quan sát, chỉ thấy hắn thần thanh cốt tú, tuấn mỹ vô song, tựa như ngọc đẹp không tì vết. Thượng Quan Vân Phi tướng mạo cũng thuộc hàng đoan chính, nhưng so với hắn thì hoàn toàn không cùng đẳng cấp — đây là lần đầu tiên nàng thấy một nam nhân đẹp đến vậy.
Cùng lúc đó, Trần Mặc cũng đang đánh giá nàng.
Thiên Đô quý nữ · Băng cơ ngọc cốt · Lâm Kinh Trúc
Cảnh giới: Lục phẩm võ giả
Công pháp: Cửu Chuyển Băng Phách Công
Võ kỹ: Bích Lạc Kình, Phi Hoàng Linh, Linh Hư Ngự Phong Bộ
Độ hảo cảm: 0/100 (Đã khóa)
Một thân võ bào trắng tinh, eo thắt đai da, tôn lên vòng eo thon thả. Mái tóc đen óng được buộc đơn giản bằng một sợi dây đỏ. Làn da trắng như sứ, hốc mắt sâu, đôi ngươi trong như nước mùa thu, sống mũi cao thẳng, đường viền hàm dưới rõ ràng, thanh thoát.
Mỹ nhân cốt ở xương không ở da, Lâm Kinh Trúc chính là kiểu “mỹ nhân cốt tướng” điển hình.
Tuy thân phận tôn quý nhưng lại không hề có khí chất quý tộc, trái lại trong từng cử chỉ lại toát lên vẻ phóng khoáng của con người giang hồ.
“Lâm bổ đầu theo Tiết Võ Khôi tu hành nhiều năm, khó tránh khỏi nhiễm chút khí chất giang hồ.” Thượng Quan Vân Phi nói nhỏ.
Lâm Kinh Trúc liếc hắn một cái: “Có thể đừng nói thầm trước mặt ta được không? Ta có điếc đâu.”
“…”
Thượng Quan Vân Phi hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Trần đại nhân đã đến rồi, chúng ta bàn chút chuyện chính. Vụ án yêu tộc giết người lần này ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, cấp trên đã ra tử lệnh, trong vòng nửa tháng phải phá được án!”
“Trần đại nhân, ngài là người chủ trì vụ án này, ngài thấy bước tiếp theo chúng ta nên đi đâu?”
Thượng Quan Vân Phi vẻ mặt mong chờ nhìn Trần Mặc.
Từ Man Nô án, Thiên Ma án, cho đến vụ yêu tộc giết người lần này, đủ để thấy Trần Mặc tư duy tỉ mỉ, khả năng quan sát tinh tường, là một tay điều tra cừ khôi!
Cộng thêm khả năng cảm nhận yêu khí cực kỳ nhạy bén…
Vụ án này có phá được hay không, mấu chốt vẫn nằm ở vị Trần đại nhân này!
Lâm Kinh Trúc lộ vẻ tò mò, muốn biết xem tiếp theo hắn sẽ sắp xếp thế nào.
Trần Mặc suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta đề nghị đến Giáo Phường Ty.”
Thượng Quan Vân Phi tinh thần phấn chấn hẳn lên: “Ý của đại nhân là yêu tộc có thể đang ẩn náu trong Giáo Phường Ty? Có lý! Giáo Phường Ty cá mè một lứa, là nơi tàng ô nạp cấu, đúng là nơi thích hợp nhất để ẩn thân!”
“Hơn nữa khách đến đây thân phận phức tạp, rất tiện cho việc lựa chọn con mồi…”
Hắn càng phân tích càng thấy có lý, trong lòng không ngớt thán phục, không hổ là Trần đại nhân, quả là ngọn đèn chỉ lối!
Trần Mặc lắc đầu, nói: “Ý ta là, chỉ uống rượu không thì chẳng có gì thú vị, chúng ta có thể đến Giáo Phường Ty vui vẻ một chút.”
Thượng Quan Vân Phi: “…”