Chương 70: Đêm trăng sâu cung, nàng nương tâm động | Ta Thành Tâm Ma Của Nữ Ma Đầu

Ta Thành Tâm Ma Của Nữ Ma Đầu - Cập nhật ngày 07/09/2025

Trong thâm cung, đèn nến sáng rực.

Ngọc Quý Phi đang săm soi túi vải trong tay, còn Trần Mặc thì lén lút ngắm nhìn nàng.

Dung nhan tuyệt thế ấy dưới ánh đèn ấm áp đã bớt đi vài phần thanh lãnh, thêm mấy phần dịu dàng, bất giác mang lại cảm giác của một ngự tỷ nhà bên.

Hắn không khỏi thầm so sánh với Hoàng hậu một phen —

Một người căng mọng đẫy đà, tựa như trái đào mật chín rục; một người ngọc cốt băng cơ, là đoá hoa trên núi cao chỉ có thể ngắm từ xa.

“Ngự tỷ cao lãnh và mỹ phụ diễm lệ, thực sự khó phân cao thấp.”

“Nếu để ta làm Hoàng đế, chẳng phải sẽ là ‘xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều’ hay sao? Băng hỏa lưỡng trọng thiên, thử hỏi ai mà chịu cho nổi… Vũ Liệt Đế, ngươi đúng là đáng chết mà!”

Trong đầu Trần Mặc lóe lên những ý nghĩ đại nghịch bất đạo.

“Mặt Bổn cung có hoa à?” Ngọc U Hàn đột nhiên lên tiếng hỏi.

Trần Mặc đang trong lúc mơ màng, bất giác đáp: “Nương nương còn đẹp hơn hoa vạn lần…”

Nói xong hắn mới sực tỉnh, nhận ra lời này có chút ý vị trêu ghẹo.

Thế nhưng Ngọc U Hàn chỉ liếc hắn một cái, không nói thêm gì, trong tay nàng tỏa ra ánh sáng xanh biếc, bao bọc lấy chiếc túi vải đen. Họa tiết non xanh nước biếc trên túi dần biến mất.

Soạt!

Vô số vật phẩm từ hư không hiện ra, rơi vãi đầy đất.

Mà chiếc túi Tu Di kia thì ánh sáng lu mờ, đã hoàn toàn biến thành một vật phàm.

Trần Mặc cúi đầu nhìn, ánh bảo khí lấp lánh, các loại trân bảo linh vật khiến hắn hoa cả mắt, tùy tiện cầm lên một món cũng đã là vật giá trị liên thành!

Đây hẳn là toàn bộ gia sản cuối cùng của Chu Thị lang rồi!

Giữa đống châu báu, còn có một chiếc hộp gỗ mộc mạc.

Ngọc U Hàn khẽ nhấc tay ngọc, hộp gỗ bay lên rồi đáp vào lòng bàn tay nàng.

Mở ra, bên trong chứa đầy các loại thư từ và công văn.

Nhìn sơ qua, toàn bộ đều là chứng cứ qua lại giữa Chu Truyền Bỉnh và quan viên các bộ, nào là vụ lợi cá nhân, mua quan bán chức, chữ nào chữ nấy đều kinh tâm động phách!

“Đây chính là bề tôi trung lương, là rường cột nước nhà đây ư… Ha ha, không biết Hoàng hậu xem xong sẽ có cảm nghĩ gì?”

Ngọc U Hàn nhếch lên một nụ cười lạnh.

Đã muốn cạy người của Bổn cung, vậy thì chuẩn bị trả giá đi!

Thu lại thư từ, còn những trân bảo khác… Ngọc U Hàn liếc nhìn Trần Mặc, “Mấy thứ này với Bổn cung vô dụng, ngươi cứ cầm lấy hết đi.”

Trần Mặc ngẩn người.

Phải biết rằng, đảng tranh rất tốn kém tiền bạc.

Quý Phi đảng chủ yếu là ngôn quan, xét về khả năng vơ vét của cải thì thua xa các quyền thần Lục Bộ.

Sau lưng nương nương tuy có tông môn chống đỡ, nhưng cũng không thể so với triều đình, nếu không cũng chẳng cần tốn công tốn sức muốn cắm rễ vào Hộ Bộ…

“Nương nương, như vậy không ổn…”

“Sao thế, Hoàng hậu ban thưởng thì ngươi nhận, Bổn cung cho thì ngươi không lấy?” Ngọc U Hàn khẽ nheo mắt.

Nghe vậy, Trần Mặc đâu còn dám từ chối, ngoan ngoãn thu lại hết số châu báu.

Sắc mặt Ngọc U Hàn lúc này mới dịu đi vài phần.

Đại điện chìm vào im lặng.

Một lúc sau, nàng như vô tình hỏi: “Hoàng hậu đối với ngươi tận tâm như vậy, ngươi có suy nghĩ gì không?”

Dùng chung bữa trưa, nghỉ ngơi ở Dưỡng Tâm cung, ban bảo vật ở Thiên Vũ khố… cái nào mà không phải là ân điển ngút trời? Thiên ân rộng lớn, thánh tâm đoái hoài, chỉ cần Trần Mặc tỏ thái độ, con đường làm quan sau này chắc chắn sẽ hanh thông vô trở!

Chỉ cần có thời gian, leo đến vị cực nhân thần cũng không phải là quá!

Đổi lại là bất kỳ đại thần nào khác, e rằng đã cảm kích đến rơi lệ, hận không thể vì Hoàng hậu mà đầu rơi máu chảy.

Trần Mặc không chút do dự nói: “Trong lòng ty chức, mãi mãi chỉ có một mình nương nương!”

“Lựa chọn đi theo Bổn cung, con đường này sẽ rất khó khăn, ngươi chắc chứ?”

Ngọc U Hàn nhìn thẳng vào hắn.

“Chắc chắn!” Trần Mặc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc kia, “Dù cho cả thế gian là địch, ty chức cũng không dao động nửa phần! Ty chức sẽ mãi mãi ở phía sau nương nương, làm người đàn ông hết lòng ủng hộ người!”

Loại ủng hộ vô cùng ‘mạnh mẽ’ ấy!

Đùa à, đây chính là tồn tại kinh khủng đã đồ sát tất cả các dòng thời gian đó!

Hừ, nữ nhân, cái đùi này của nàng ta ôm chắc rồi!

Ánh mắt Trần Mặc nóng rực, tràn đầy kiên định.

Ngọc U Hàn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô song kia, thần sắc có chút ngẩn ngơ.

Thình thịch!

Tim nàng bỗng đập mạnh một cái.

Một cảm giác không tên lan tỏa, đôi mắt vốn tĩnh lặng như mặt hồ bỗng gợn sóng.

Ngay sau đó, nàng nhanh chóng thu lại tâm thần, nhàn nhạt nói: “Muốn đứng bên cạnh Bổn cung, ngươi vẫn cần phải tiếp tục cố gắng, Võ Đạo Lục Phẩm quèn, còn chưa lọt vào mắt xanh của Bổn cung đâu.”

Trần Mặc gật mạnh đầu, “Ty chức nhất định sẽ nỗ lực tu hành, cố gắng sớm ngày lọt vào ‘mắt’ của nương nương!”

Ngọc U Hàn cảm thấy lời này có gì đó là lạ.

Nhưng cũng không nghĩ nhiều, nàng gật đầu: “Bổn cung chờ, hy vọng ngươi nói được làm được.”

Lúc này trời đã tối, Trần Mặc không tiện ở lâu, bèn đứng dậy cáo lui.

Vừa đi tới cửa đại điện, sau lưng đã vọng tới giọng nói trong trẻo:

“Còn nữa, món quà lần trước ngươi tặng… Bổn cung rất thích.”

Trần Mặc khựng lại, cười nói: “Nương nương thích là được rồi, ty chức sẽ làm thêm vài cái nữa cho nương nương thay đổi.”

Ngoài tất đen ra, còn có tất trắng, tất màu da, tất lưới, đồ liền thân có dây… cảm hứng của hắn bỗng tuôn trào, chỉ hận không thể lao vào sáng tác nghệ thuật ngay lập tức!

“Ừm, đi đi.”

“Ty chức cáo lui.”

Sau khi Trần Mặc rời đi, Ngọc U Hàn tựa vào ghế phượng, đôi môi đỏ mọng cong lên một đường cong rõ nét.

“Xem ra bây giờ, tên tâm ma này… cũng không đáng ghét như vậy nhỉ?”

Trần Mặc vừa bước ra khỏi Hàn Tiêu cung.

Vù!

Một cơn gió nhẹ thổi qua.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng áo trắng đang đứng bên cạnh.

“Hứa Tư Chính?” Trần Mặc hỏi: “Tìm ta có việc gì?”

“Không có gì, chỉ là tiễn ngươi một đoạn.” Sắc mặt Hứa Thanh Nghi có chút không tự nhiên.

Trần Mặc nhướng mày.

Trước đây Hứa Thanh Nghi thấy hắn là tránh như tránh tà, sao hôm nay lại chủ động thế này?

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo… Trần Mặc rút lệnh bài trong ngực ra, “Tiểu Hứa, ta ra lệnh cho ngươi có gì nói thẳng.”

Hứa Thanh Nghi hiếm khi không nổi giận.

Những ngón tay đan vào nhau, ngượng ngùng một lúc, nàng khẽ nói: “Cái quần lót chữ Đinh mà ngươi nói sẽ tặng ta trước đây… còn tính không?”

Trần Mặc: (⊙o⊙)?

Hắn có chút do dự, xác nhận lại lần nữa: “Ngươi thật sự muốn à?”

Hứa Thanh Nghi gật đầu, “Muốn.”

Kể từ khi nhìn thấy phong cảnh dưới váy nương nương, chiếc quần tất màu đen ấy cứ lởn vởn trong đầu nàng không dứt, cảm giác cao quý mà thần bí đó, thực sự khiến nàng rung động không thôi.

Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, quần áo đẹp, dù chỉ mặc một mình ở nơi riêng tư, tâm trạng cũng sẽ trở nên rất tốt.

Trần Mặc vẻ mặt kỳ quặc, gật đầu nói: “Được, vậy ta làm một cái tặng ngươi.”

“Tốt, nói lời giữ lời!”

Hứa Thanh Nghi nở nụ cười, bước chân nhanh nhẹn rời đi.

Trần Mặc lắc đầu.

“Hy vọng sau khi nhận hàng nàng vẫn còn vui vẻ được như vậy.”

“Hay là cũng tặng nương nương vài cái nhỉ? Thôi bỏ đi, cảm giác sẽ bị đánh chết mất…”

Giáo Phường Ty, Thanh Nhã Trai.

Trong phòng ngủ, Ngọc Nhi vừa đàn xong một khúc, đang nằm trên giường nghỉ ngơi.

Đánh đàn là một việc tinh tế, tiêu hao rất nhiều sinh cơ tinh nguyên, nên ngày thường nàng sẽ cố gắng giảm thiểu hoạt động, duy trì “chế độ tiết kiệm pin chờ”.

Cố Mạn Chi ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm ra bầu trời đêm, ấm trà trên bàn đã sôi sùng sục mà vẫn không hề hay biết.

Soạt soạt!

Bóng tối ở góc phòng vặn vẹo, một người áo xám bước ra, ngồi xuống đối diện nàng.

“Chuyện lần trước đã qua mấy ngày rồi, Trần Mặc vẫn chưa đến tìm ngươi sao?” Người áo xám nhấc ấm trà nóng hổi lên pha trà, lắc đầu nói: “Xem ra ngươi làm nhiều đến đâu cũng vô dụng, hắn căn bản không hề để ngươi trong lòng.”

Cố Mạn Chi liếc nhìn người kia, “Người nói hắn thích ta là ngươi, người nói hắn không để ta trong lòng cũng là ngươi, ngươi không thấy mình trước sau mâu thuẫn sao?”

Người áo xám nhún vai, “Ta chỉ đơn thuần thích kích động ngươi thôi… Vả lại, lòng người dễ thay đổi, huống chi hắn còn từng bị ngươi làm tổn thương nặng nề.”

“Ta…”

Cố Mạn Chi mấp máy đôi môi anh đào, dường như muốn biện bạch, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Lúc này, ngoài cửa vang lên một trận ồn ào.

Ngay sau đó, cửa phòng bị “Rầm” một tiếng đạp tung!

“Mẹ nó, Ngọc Nhi hôm nay lão tử chơi chắc rồi! Đứa nào dám cản ta?!”

Bảng Xếp Hạng

Chương 357: Chủ Thần Không Gian (Thập Nhị)

Chương 209: Nạp tân hoặc là đào nhân

Kẻ Bắt Chước Thần - Tháng 10 6, 2025

Chương 356: Chủ Thần Không Gian (Thập Nhất)