Chương 800: Tu vi bất quyết nhất thiết thắng bại | Tiên Công Khai Vật

Tiên Công Khai Vật - Cập nhật ngày 28/08/2025

Trận chinh phạt Thiên Phong Lâm và đại chiến Vong Xuyên Phủ Quân đã giúp số Kim Đan mà Ninh Quyết tích lũy được vượt quá con số một trăm.

Phần lớn trong số đó đến từ chiến trường Hắc Vân.

Cú đâm sau lưng của La Tư đã định đoạt thắng bại của trận chiến đó. Sau khi hai vị thủ lĩnh cấp Nguyên Anh vẫn lạc, vô số tu sĩ Cấm Quân cấp Kim Đan cũng lần lượt bỏ mình.

Vì vậy, phần lớn Kim Đan trong tay Ninh Quyết đều là do tu luyện công pháp Quỷ đạo, Hồn đạo mà thành.

Đối mặt với sự nghi ngờ của Thẩm Tỉ, Ninh Quyết mỉm cười đáp: “Công pháp Ngũ Hành là phổ biến nhất. Thế nên, Kim Đan hệ Ngũ Hành sẽ không thiếu, vừa hay hợp với ta.”

Trong lòng hắn lại thầm tính toán: Kim Đan từ công pháp Quỷ đạo, Hồn đạo không phù hợp lắm với Ngũ Hành Kim Đan Luân Bàn. Có lẽ có thể thông qua giao dịch để đổi lấy Kim Đan thuộc tính Ngũ Hành.

Về phương diện này, Thông Thương Đường của Vạn Tượng Tông hẳn là có thể đáp ứng nhu cầu của Ninh Quyết.

“Dĩ nhiên, gần đây ta sẽ không đi đổi.”

“Sau này dù có đổi cũng phải cố gắng dùng tên giả và ngụy trang, hoặc nhờ Tôn lão đại giúp đỡ.”

“Ta mới chân ướt chân ráo đến đây, không thể tùy tiện gây chú ý.”

Tô Linh Khấu liếc mắt nhìn Ninh Quyết, cảm thấy khẩu khí của hắn hơi lớn, thầm nghĩ: “Ngươi cũng chỉ mới là tu vi Trúc Cơ, vậy mà lại xem thường Kim Đan như thế. Vẫn là biểu ca ta khiêm tốn, điềm đạm hơn…”

Ninh Quyết nhìn về phía Thẩm Tỉ, hỏi thêm về quan điểm của y đối với Ngũ Hành Kim Đan Luân Bàn.

“Thú vị.” Thẩm Tỉ tỏ ra hứng thú, nói ra ý kiến của mình.

Ninh Quyết cẩn thận suy xét, liên tục hỏi về những khó khăn, trở ngại trong đó.

Thẩm Tỉ bèn lần lượt giải đáp.

Hai người càng trò chuyện càng thân thiết.

Thẩm Tỉ đã hiểu thêm về Ninh Quyết: “Ninh Quyết quả thực không có tạo nghệ sâu sắc về Trận đạo, không bằng ta, nhưng nền tảng Trận đạo lại vô cùng vững chắc. Phải rồi, con cháu đại tộc, nền tảng về tứ đại kỹ nghệ tu chân sẽ không thể kém được.”

Sự thấu hiểu này không hề làm giảm đi đánh giá của Thẩm Tỉ đối với Ninh Quyết.

“Xem ra Ninh Quyết đạo hữu đã dồn hết mấy chục năm tu hành vào phương diện Ngũ Hành.”

“Đến nỗi bây giờ hắn mới chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ.”

“Phương diện Trận đạo như vậy cũng là rất bình thường.”

Nếu ngay cả Trận đạo cũng có tạo nghệ phi phàm, Thẩm Tỉ sẽ bắt đầu nghi ngờ liệu Ninh Quyết có phải là một lão tu sĩ đã thành công trong việc trú nhan hay không.

Dư Hòa Dã nhìn mà thấy lạ.

Trong quá trình giao lưu, Ninh Quyết giữ thái độ rất khiêm tốn, không hề có chút ngạo khí, luôn thành tâm thỉnh giáo.

Điều này khiến Dư Hòa Dã phát hiện ra một phương diện khác của Ninh Quyết.

Tô Linh Khấu lại cảm thấy mọi chuyện là đương nhiên. Trong khoảng thời gian ở cùng biểu ca, nàng đã thấy quá nhiều tu sĩ thỉnh giáo, thảo luận với Thẩm Tỉ.

Thẩm Tỉ càng nói càng hứng khởi.

Y không còn chỉ trả lời, mà bắt đầu trình bày những kiến giải của mình về Trận đạo.

“Trong thập đại trận hình kinh điển, ta sở trường nhất chính là Cửu Cung Trận.”

“Theo thiển ý của ta, Cửu Cung Trận có cơ cấu độc đáo, khác biệt rất lớn so với chín đại trận hình còn lại!”

Trận pháp nếu phân chia một cách sơ lược, sẽ có tĩnh trận và động trận.

Trong tĩnh trận có mười đại trận hình, là kinh điển trong kinh điển, địa vị không thể lay chuyển. Động trận thì có vô số loại, lịch sử phát triển kém xa tĩnh trận, và thường thấy dưới hình thức chiến trận. Ví dụ như Thiết Dũng Trận, Hồng Hoa Trận, hay Tiểu Thâu Khinh Phong Trận của Tôn Linh Đồng đều thuộc loại này.

Mười đại trận hình của tĩnh trận lần lượt là: Hỗn Nguyên Trận, Nhất Khí Trận, Lưỡng Nghi Trận, Tam Tài Trận, Tứ Tượng Trận, Ngũ Hành Trận, Lục Hợp Trận, Thất Tinh Trận, Bát Quái Trận, Cửu Cung Trận.

Thẩm Tỉ nói ra lý do của mình: “Đa số các trận hình như Lưỡng Nghi Trận, Tam Tài Trận đều chú trọng sinh khắc, lợi dụng phương vị để tạo thành tuần hoàn. Trận tâm về cơ bản là trung khu hội tụ pháp lực, thần năng.”

“Còn Cửu Cung Trận lại chú trọng vào sự tính toán số lý! Các cung vị của Cửu Cung hô ứng, luân chuyển lẫn nhau. Mỗi một cung đều có pháp lực hoặc thần năng hội tụ, nên tương đối độc lập. Trận tâm của Cửu Cung Trận lại phải đảm nhiệm công năng tính toán, suy diễn.”

Thẩm Tỉ biết Ninh Quyết am hiểu Ngũ Hành nên không nhắc đến Ngũ Hành Trận trong câu chuyện.

Ninh Quyết gật đầu: “Tu chân bách nghệ, bày trận là một trong tứ đại nghệ. Trong mười đại trận hình của tĩnh trận, đúng là Cửu Cung Trận có khả năng khuếch đại chiến lực tốt nhất.”

Thẩm Tỉ giữ thể diện cho Ninh Quyết nên không đề cập đến Ngũ Hành Trận, nhưng Ninh Quyết vốn tính khiêm tốn hiếu học, chưa bao giờ để tâm đến chuyện này.

Nền tảng trận pháp vững chắc giúp Ninh Quyết hiểu rõ ưu điểm của Cửu Cung Trận.

Hắn tiếp tục lấy ví dụ để minh họa: “Cứ lấy nguyên mẫu cơ bản nhất của mười đại tĩnh trận ra mà nói, Ngũ Hành Trận tương sinh khuếch đại chỉ từ ba đến năm lần, Bát Quái Trận thì khuếch đại quẻ tượng khoảng sáu đến tám lần. Còn Cửu Cung Trận lại có thể khuếch đại từ chín đến mười hai lần.”

“Mà đây mới chỉ là trận pháp nguyên mẫu cơ bản nhất.”

Ngừng một chút, Ninh Quyết nói tiếp: “Ta từng thực hiện một vài phép tính toán ngoài giờ học.”

“Nếu dùng Ngũ Hành Trận nguyên mẫu để chống đỡ một đòn tấn công của tu sĩ Nguyên Anh, ít nhất cần năm mươi nghìn linh thạch.”

“Nhưng nếu sử dụng Cửu Cung Trận, chỉ cần chuyển tu sĩ Nguyên Anh đó đến cung Tốn Tứ rồi mới chịu đòn, số linh thạch cần thiết chỉ hơn chín nghìn, tiết kiệm được khoảng tám phần chi phí!”

“Và nếu dùng Bát Quái Trận để vây khốn ba vị Kim Đan, sẽ hao tốn ba nghìn linh thạch. Nhưng để vây địch trong cùng một khoảng thời gian, Cửu Cung Trận có thể tiết kiệm được bảy phần rưỡi linh thạch.”

Tô Linh Khấu lại thầm oán: “Sao Ninh Quyết cứ lấy tu sĩ Kim Đan, tu sĩ Nguyên Anh ra làm ví dụ vậy? Hắn quên rằng mình chỉ là một Trúc Cơ tu sĩ thôi sao?”

Tại sao tu sĩ tu vi thấp lại không thể lấy tu sĩ tu vi cao làm ví dụ?

Ninh Quyết chưa bao giờ có lối suy nghĩ gò bó như vậy.

Ngay từ khi còn ở Hỏa Thị Tiên Thành, kẻ địch giả định của hắn đã là Thành chủ phủ, là những tu sĩ cấp Nguyên Anh như Mông Kình, cùng với thuộc hạ cấp Kim Đan của y.

Từ nhỏ hắn đã luôn nghiền ngẫm cách lấy yếu thắng mạnh. Tinh thần nghiên cứu này đã ăn sâu vào xương tủy.

Ví dụ mà Ninh Quyết đưa ra khiến Thẩm Tỉ hiểu ngay rằng: Ninh Quyết không phải đang tâng bốc mình, mà thực sự có cùng quan điểm.

Thẩm Tỉ vỗ tay cười nói: “Người hiểu ta, chính là Ninh Quyết đạo hữu.”

Y hứng chí nói tiếp: “Có rất nhiều ví dụ dùng Cửu Cung Trận để lấy yếu thắng mạnh. Cứ lấy nhân vật ở Phi Vân Quốc của chúng ta ra làm ví dụ.”

“Chẳng hạn như mười lăm năm trước, Thanh Vân Tông bị ma tu tấn công.”

“Thanh Vân Tông chỉ là một môn phái nhỏ, người mạnh nhất là Sở Bình, Kim Đan đỉnh phong, người này rất giỏi bày trận.”

“Chỉ có một mình ông ta là Kim Đan, cùng hai mươi bảy đệ tử Trúc Cơ, cố thủ tại sơn môn Thanh Vân Tông.”

“Đối thủ của ông ta là Huyết Thi Lão Ma, một ma tu Nguyên Anh khét tiếng, cùng với ba nghìn cỗ Huyết Ngưng Thi.”

“Sở Bình lệnh cho các đệ tử Trúc Cơ chia nhau trấn giữ chín cung, còn mình thì vào cung Trung Ngũ làm mồi nhử, dụ lão ma vào trận để tiêu diệt.”

“Sau khi Huyết Thi Lão Ma vào trận, Sở Bình lập tức thay đổi cung vị, khóa chặt chiến trường chính ở cung Ly Cửu và cung Khôn Nhị.”

“Cuối cùng, liệt hỏa được thi triển ra, qua sự khuếch đại tám mươi mốt lần của cung Ly Cửu, lại được cung Khôn Nhị khuếch đại thêm bốn lần nữa, đã thiêu hủy nhục thân của Huyết Thi Lão Ma trong một đòn, khiến lão phải bỏ chạy với Nguyên Anh. Ba nghìn Huyết Ngưng Thi cũng bị thiêu thành tro bụi.”

Thẩm Tỉ lại nói: “Còn có chuyện hơn bảy mươi năm trước, một trong tứ đại tán tu của Phi Vân Quốc ta là Kỳ Si, nhận lời trăn trối của bạn thân, đã thiết kế một trận pháp thử thách để trao lại truyền thừa của người bạn cho tu sĩ vượt qua được.”

“Kỳ Si dùng chín khối kỳ thạch trong cốc để bày Cửu Cung Trận, kiếm tu Lăng Tiêu xông vào trận.”

“Tuy Kỳ Si và Lăng Tiêu đều là cấp Nguyên Anh, nhưng người sau được công nhận là chỉ còn cách cấp Hóa Thần một bước chân, có thể xem như là chuẩn Hóa Thần.”

“Lúc đầu, Lăng Tiêu thế như chẻ tre, liên tiếp phá bốn cung. Nhưng sau khi cung vị thay đổi, hắn bị Kỳ Si dẫn đến cung Đoài Thất.”

“Kỳ Si lại sắp xếp cung Càn Lục ở phía sau, tạo thành thế tuần hoàn ‘trạch khí thăng thiên, thiên lôi phản trạch’.”

“Lăng Tiêu dốc sức chiến đấu, phá vỡ thế tuần hoàn này, nhưng lại khiến cung Chấn Tam mất cân bằng, từ đó kích hoạt sự phản chiếu của cung Càn Lục, khiến kiếm khí của Lăng Tiêu tăng lên ba mươi sáu lần rồi phản ngược lại chủ nhân.”

“Cuối cùng, Lăng Tiêu không địch lại nổi, thổ huyết lui trận.”

Ninh Quyết chăm chú lắng nghe, được mở rộng tầm mắt.

Hắn gật đầu tán đồng, rồi nói: “Theo ta được biết, ví dụ nổi tiếng nhất về việc Cửu Cung Trận lấy yếu thắng mạnh chính là câu chuyện ‘Đồng Tử Khốn Long’.”

Đây là câu chuyện thường được kể trong các sách về trận pháp.

Ngư đồng Tiểu Mãn tu vi Trúc Cơ bị một con giao long truy sát, vô tình chạy trốn đến một nơi kỳ lạ dưới đáy sông.

Nơi đây có một trang Lạc Thư bị thất lạc, vùi trong lớp bùn dưới sông.

Lâu ngày, môi trường xung quanh dần thay đổi theo đạo lý ghi chép trong trang sách, hình thành nên một tòa Cửu Cung Trận thiên nhiên lấy thủy mạch làm trận tuyến.

Tiểu Mãn bị truy đuổi đến đây, nhận được trang Lạc Thư, dùng chín đồng tiền Tị Thủy duy nhất của mình để kích hoạt Cửu Cung Trận, sau đó mạo hiểm dụ ác giao vào trận.

Ác giao không biết gì về trận pháp, tuy đã trọng thương Tiểu Mãn nhưng cũng bị vây khốn. Mỗi lần dùng sức giãy giụa, Nguyên Anh trong cơ thể lại bị phong ấn xuống còn một phần hai mươi so với trước. Sau vài lần giãy giụa, ác giao bị Cửu Cung Trận phong ấn tầng tầng lớp lớp, cuối cùng trở thành nhân vật phụ tô điểm cho chiến tích truyền kỳ Trúc Cơ thắng Nguyên Anh.

Đây đã là chuyện từ rất lâu về trước.

Nhưng vì được lưu truyền quá rộng rãi, nên câu chuyện này thường xuyên được ghi chép trong các điển tịch.

“Lạc Thư?” Dư Hòa Dã nghe nãy giờ, cuối cùng cũng tìm được chỗ để xen vào, “Cái này ta biết, đây là cội nguồn của số lý, có giá trị nghiên cứu cực cao đối với trận pháp, bói toán…”

“Lạc Thư đã bị phân tán từ rất lâu rồi, trang Lạc Thư của ngư đồng Tiểu Mãn cũng đã không rõ tung tích sau khi hắn độ kiếp thất bại.”

Tạo nghệ trận pháp của Dư Hòa Dã còn không bằng Ninh Quyết.

Y xuất thân bình thường, lúc nhỏ không được đặt nền tảng, bản thân cũng không có hứng thú với phương diện này.

Ninh Quyết và Thẩm Tỉ trao đổi say sưa, y suýt nữa đã ngáp, cuối cùng xen vào được một câu khiến y tỉnh táo hẳn lên.

Nhân cơ hội này, y lại giới thiệu các món ăn ngon trên bàn, cố gắng chuyển chủ đề trở lại.

Mặc dù y cũng không biết gì về linh trù, nhưng ít nhất y tuổi tác đã cao, ăn không ít linh thực, đây là lĩnh vực y quen thuộc.

Thế nhưng, sau khi ăn uống vài ngụm, Thẩm Tỉ lại kéo chủ đề về Cửu Cung Trận.

Y có thành tựu đáng kể về trận pháp, một phần là do gia tộc bồi dưỡng từ nhỏ, một phần cũng là sở thích cá nhân.

Yêu thích thường là người thầy tốt nhất.

Nếu không có sự yêu thích này, Thẩm Tỉ cũng sẽ không có tạo nghệ như vậy về trận pháp. Y đã đầu tư rất nhiều thời gian và tâm huyết vào nó, vì thế mà hy sinh không ít cơ hội tu luyện công pháp.

Thẩm Tỉ nói: “Nhắc đến Cửu Cung Trận, chúng ta lúc này đang ở trong một tòa Cửu Cung Trận.”

Ninh Quyết nghi hoặc: “Thẩm đạo hữu ý nói hộ sơn pháp trận của Bão Đằng Nhai này chính là một tòa Cửu Cung Trận?”

Thẩm Tỉ khẽ gật đầu: “Chính xác.”

“Không phải, không phải.” Dư Hòa Dã lắc đầu, “Hộ sơn trận của Bão Đằng Nhai tên là Thiên Đằng Ẩm Vân Trận, ta có thể chắc chắn.”

Thẩm Tỉ lại gật đầu: “Không sai.”

Điều này khiến Ninh Quyết và Dư Hòa Dã càng thêm hoang mang. Thẩm Tỉ cười giải thích: “Hai vị không cảm thấy những ngọn núi xung quanh Bão Đằng Nhai đều có chút gần nhau sao?”

“Đây thực ra là một sự bố trí có chủ ý.”

“Bão Đằng Nhai, Huyền Minh Phong, Kinh Lôi Dữ, Vân Ma Đỉnh, Ngọc Tủy Khâu… chín ngọn núi này, mỗi nơi đều có hộ sơn đại trận riêng, nhưng về tổng thể lại hình thành nên một thế trận Cửu Cung.”

Ninh Quyết không khỏi khẽ động lòng.

Động phủ Sấu Ngọc Trai của mẫu thân hắn khi còn sống chính là ở trên Vân Ma Đỉnh.

Dư Hòa Dã nhướng mày: “Lại có chuyện như vậy sao?”

Thẩm Tỉ gật đầu: “Tòa Cửu Cung Trận này chính là do Cơ Xu Lang Tạ Đường của Trọng Trận Phong bày ra…”

Qua một hồi giới thiệu của Thẩm Tỉ, Ninh Quyết và Dư Hòa Dã mới hiểu ra ngọn ngành.

Tạ Đường là một tu sĩ cấp Nguyên Anh, từng làm quan ở Phi Vân Quốc, chức quan rất cao, nên có danh xưng là Cơ Xu Lang.

Ông ta vô cùng giỏi bày trận. Sau khi từ quan, ông trở về tông môn toàn tâm tu hành.

Một lần trong buổi giao lưu, ông ta đến Cửu Cung Tiên Thành giảng một buổi. Trong buổi giảng, ví dụ mà ông ta trích dẫn chính là tòa Cửu Cung Trận này.

Thẩm Tỉ nhớ lại: “Tạo nghệ trận pháp của Tạ Đường tiền bối khiến ta lúc đó phải thán phục. Tòa Cửu Cung Trận này quả thực là tác phẩm đắc ý trong đời ông ta, ngay tại buổi giảng ông còn nói rằng mình đã để lại một món pháp bảo Trận đạo không dùng đến, giấu trong tòa Cửu Cung Trận này, để lại cho người hữu duyên. Điều này cũng khiến ta ấn tượng rất sâu sắc.”

Trong mắt Ninh Quyết lóe lên tinh quang, làm ra vẻ hứng thú: “Ồ? Là pháp bảo Trận đạo như thế nào?”

Thẩm Tỉ lắc đầu: “Ninh đạo hữu, món pháp bảo này là củ khoai nóng bỏng tay, không thể tùy tiện lấy.”

Ninh Quyết giả vờ không hiểu: “Tại sao lại nói vậy?”

Tô Linh Khấu che miệng cười: “Đây thực ra là thủ đoạn sàng lọc của Tạ Đường tiền bối, để chọn ra những tu sĩ có tạo nghệ Trận đạo nhất định, tiện cho ông ta dẫn dắt vào Trọng Trận Phong.”

“Rất nhiều tiền bối trong Vạn Tượng Tông đều làm như vậy, giống như câu cá thả mồi.”

“Lấy pháp bảo Trận đạo của ông ta, chính là đã có duyên pháp với ông ta, nợ ông ta một ân tình, cũng sẽ bị đóng dấu ấn của Trọng Trận Phong.”

“Vì vậy, những tu sĩ có chí hướng khác sẽ không bao giờ chủ động nhặt món pháp bảo Trận đạo này.”

Ninh Quyết gật đầu: “Đa tạ đã giải thích, cũng không khác nhiều so với suy đoán của ta.”

Hắn nhìn Thẩm Tỉ, tự nhiên hỏi điều mình thực sự muốn biết: “Thẩm đạo hữu chắc hẳn có khả năng lấy được món pháp bảo này, nhưng lại không làm vậy.”

Thẩm Tỉ gật đầu: “Bố cục của Tạ Đường tiền bối không khó phá. Nhưng ta không phải tán tu, mà là đại diện cho gia tộc đến đây.”

“Trước khi đến, ta đã được các trưởng bối trong gia tộc dặn dò nhiều lần, không được tùy tiện chọn phe sớm. Tin rằng Ninh đạo hữu cũng hiểu sâu sắc điều này.”

Điểm này thì không.

Ninh Quyết là tộc trưởng của Ninh gia chi thứ. Cả Ninh gia chi thứ đều nghe theo hắn.

Không chỉ vậy, ảnh hưởng của hắn ở Lưỡng Chú Quốc cũng rất lớn, ít nhất thì phe Tam Tướng Doanh rất thân cận với hắn. Thân phận “Thạch Trung Lão Quái” của hắn cũng có uy vọng không nhỏ ở Thiên Phong Lâm.

Hắn còn là phó thành chủ của Bạch Chỉ Tiên Thành nữa.

Thẩm Tỉ nói đến đây, rõ ràng có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Phi Vân đại hội lần này có lẽ sẽ khác với mấy lần trước. Bọn ta định sẽ tự lập một sơn đầu nhỏ trước, để quan sát tình hình.”

Ninh Quyết trong lòng khẽ động, lập tức hiểu ra, Thẩm Tỉ đang ám chỉ cuộc đối đầu giữa phe mới và phe cũ, chuyện của Tử Lôi Phong và Lưu Vân Phong.

Dư Hòa Dã thì trợn to hai mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Có gì khác biệt?”

Y lớn tuổi nhất, ở Vạn Tượng Tông lâu nhất, nhưng lại không hề nhận ra điều này.

Y chung quy vẫn là xuất thân tán tu, không có ý thức về phương diện này. Công pháp tu luyện lại là “Nghịch Ngũ Hành Ma Công”, một pháp môn còn chưa có cấp Nguyên Anh. Thành tựu cao nhất trong đời y là suýt được công nhận là Kim Đan chân truyền.

Phải biết rằng, số lượng Kim Đan chân truyền của Vạn Tượng Tông không hề ít.

Dư Hòa Dã chưa từng gia nhập các cơ quan quyền lực, kinh nghiệm quá đơn điệu, phần lớn tâm huyết và tinh thần đều dồn vào việc “tránh khỏi việc tẩu hỏa nhập ma”.

Tu chân bách nghệ, nhân sinh trăm vẻ.

Tu vi cao thấp, không thể quyết định mọi thắng bại.

Có vô số thủ đoạn có thể lấy yếu thắng mạnh.

Trận pháp là một, trí kế là hai.

Tu vi có cao đến đâu, không nhận rõ tình thế, cũng sẽ bị kẻ khác tính kế, trở thành tay sai hoặc con cờ.

Quay lại truyện Tiên Công Khai Vật

Bảng Xếp Hạng

Chương 816: Tuyết Thải Linh Động

Tiên Công Khai Vật - Tháng 9 16, 2025

Chương 181: Bác Đấu

Kẻ Bắt Chước Thần - Tháng 9 15, 2025

Chương 313: Hai “Vương Vũ”

Tinh Lộ Tiên Lung - Tháng 9 15, 2025