Chương 1064: Chương ba trăm bảy mươi mốt | Vớt Thi Nhân
Vớt Thi Nhân - Cập nhật ngày 04/09/2025
Lý Truy Viễn không phải là người thù dai.
Thế nhưng có những mối thù, quả thực không phải là thứ mà thực lực và thời cuộc hiện tại cho phép hắn báo.
Nếu là kẻ khác có tâm trí kiên định, có lẽ sẽ chọn cách cúi đầu ẩn nhẫn, chờ đợi thời cơ.
Thiếu niên không thích như vậy.
Hắn đã quen với việc dạ dày mình lớn bao nhiêu, thì sẽ gặm xuống bấy nhiêu miếng thịt của kẻ thù.
Nhìn từ góc độ khác, thiếu niên thực ra đang xem cừu nhân của mình như một loại tài nguyên.
Tà Tuý là như thế, những kẻ năm xưa liên thủ tính kế Tần thúc cũng là như thế, những thế lực đỉnh cao trên giang hồ từng muốn gây áp lực, hòng nuốt trọn cả hai nhà Tần Liễu, cũng không ngoại lệ.
Lý Truy Viễn lại ngẩng đầu, nhìn những lớp quang ảnh chằng chịt trên không trung.
Đây, mới chỉ là bắt đầu.
Đừng tưởng rằng các ngươi đã chạy thoát, không còn ở đây, thì những việc làm với A Li năm đó có thể trốn tránh được.
Công đức trên người ta nhiều đến mức gần như xài không hết.
Tiếp theo ta còn phải đi “lãng”, mỗi lần đi xong một “lãng”, lượng công đức không thể chủ động sử dụng trên người ta sẽ lại tích tụ thêm một đoạn dài.
Cứ chờ đấy,
Trong khoảng nghỉ giữa các “lãng” sau này, ta sẽ đến tìm các ngươi.
Lý Truy Viễn nhìn tử kim la bàn đang được Giao Long chi linh quấn quanh trước mặt.
Trước tiên cứ từ gần đến xa, đợi dọn dẹp sạch sẽ khu vực gần Nam Thông rồi, sẽ chọn một khu vực cụ thể khác để thanh trừng có định vị.
Từng kẻ một sẽ bị điểm danh, từng nơi một sẽ phải trình diện.
Cái kết mà tổ tiên hai nhà Tần Liễu chưa thể làm trọn vẹn, giờ đây lại trở thành một món quà khác dành cho chính mình.
Giống như một tấm bản đồ kho báu, thiếu niên chỉ cần men theo đó là có thể từng bước thu hoạch.
Đây đâu phải là Tà Tuý, rõ ràng là những củ nhân sâm quý giá đang chờ được đào lên.
Lý Truy Viễn cẩn thận quét mắt qua ba tôn Tà Tuý trước mặt.
Lần đầu tiên mình tạo ra một đóa sóng nhỏ, lý thuyết và thực hành sơ bộ đều đã thành công, nhưng những chi tiết tiếp theo vẫn cần được sắp xếp lại.
Hắn không biết, tiếp theo là phải tự mình cầm la bàn tính ra vị trí của ba kẻ này, hay sẽ có một dòng suối nhỏ tựa như nước sông kia, mang những giọt nước về chúng đến trước mặt mình.
Đáp án hẳn sẽ sớm được tiết lộ, chỉ trong vài ngày tới.
Dù sao thì, “tiền phạt” đã nộp rồi, Thiên Đạo đã trừ tiền, thì cũng phải “giao hàng” cho mình chứ.
Đây chính là uy tín của kẻ trung gian.
Nếu công đức, tức là “tiền”, nằm trong tay ngươi, đầu tiên ngươi sẽ không biết phải đi đâu để mua, việc mua bán này là phi pháp, các kênh chính thống căn bản không tồn tại loại cửa hàng này, muốn tiêu cũng chẳng tiêu được;
Thứ hai, dù cho ngươi có tìm được chợ đen, cũng phải lo lắng giao dịch ở chợ đen không được bảo vệ, dễ dàng bị lừa gạt hoặc mất cả chì lẫn chài.
Bây giờ, mình đã nộp phạt trước, thế nào đi nữa, Thiên Đạo cũng phải tuân theo trình tự mà “chốt hạ” tội danh cho mình.
Khóe miệng Lý Truy Viễn nở một nụ cười.
Thiếu niên biết Thiên Đạo vẫn luôn nhắm vào mình, Thiên Đạo e ngại mình luyện võ, Thiên Đạo không cho phép mình trưởng thành, hắn vẫn luôn phải chịu đựng áp lực kinh hoàng từ bầu trời trên đỉnh đầu này.
Giờ đây, cuối cùng hắn cũng có thể phản công một chút.
Dù cho hiện tại hắn vẫn chỉ là một con kiến, nhưng đê ngàn dặm cũng vỡ vì tổ kiến.
Dù là đối mặt với “kẻ thù” bắt nạt mình như Thiên Đạo, thiếu niên cũng sẽ bắt tay vào việc báo thù theo từng giai đoạn ngay khi có điều kiện.
Lý Truy Viễn xoay người, đi về căn nhà cấp bốn.
A Li đang đứng bên trong ngưỡng cửa, người hơi nghiêng, cẩn thận quan sát dáng vẻ của ba tôn Tà Tuý sau lưng thiếu niên.
Lý Truy Viễn: “A Li, để ta vẽ.”
A Li lắc đầu, môi khẽ mím lại.
“Được rồi, được rồi, nàng vẽ, nàng vẽ, ai bảo A Li nhà chúng ta là lão sư hội họa của ta chứ?”
Trên má cô gái hiện ra hai lúm đồng tiền.
Thiếu niên sợ nàng mệt, vì sau chuyến đi “lãng” này trở về, công việc của A Li rõ ràng đã nhiều hơn trước gấp mấy lần, nhưng cô gái lại rất tận hưởng cảm giác có thể giúp được chàng trai.
Hai người ngồi đánh cờ trên sân thượng, chỉ có thể ghi nhớ bầu trời sao của khoảnh khắc ấy, nhưng những thứ nàng giúp thiếu niên chế tác và xử lý, lại có thể tiếp tục phát huy tác dụng trong lần ra ngoài tiếp theo của cậu.
Hai người cùng nhắm mắt, rồi lại mở mắt, trở về với thực tại.
Lý Truy Viễn cất tử kim la bàn đi trước, sau đó cúi đầu nhìn cây thúy địch trong tay.
Đây thật sự là một món bảo bối.
Tiếc là, gia phong của Trần gia ở Quỳnh Nhai quá mức chính trực, tính cách của Trần Hi Diên lại quá lương thiện, thuần phác.
Mình thật sự không có cách nào biến nàng thành tài nguyên cừu nhân được.
Cây thúy địch này, cũng không thể trở thành “tang vật” bị thất lạc từ chỗ mình.
Lý Truy Viễn đi đến trước bức họa, tiến hành trả lễ.
Trước tượng Bồ Tát, phải thắp thêm ba nén hương, không phải để cảm tạ vị kia đang giãy giụa trong địa ngục, mà là để cảm tạ Tôn Bách Thâm.
Tôn Bách Thâm hận Bồ Tát đến cực điểm, lại thêm mối quan hệ với Ngụy Chính Đạo, nên đặc biệt tin tưởng mình, điều này khiến y không tiếc công sức giúp mình đào tường nhà Bồ Tát.
Tiếp đó, thiếu niên lại thắp ba nén hương trước bức họa Phong Đô Đại Đế, thầm niệm một tiếng:
“Sư phụ, vất vả rồi.”
Gọi “Đại Đế” là chức vụ; gọi “sư phụ” lại có chút trêu chọc.
Thiếu niên biết rõ, mỗi một tiếng “sư phụ” của mình, đều có thể khiến sư phụ lão nhân gia của hắn nhớ lại cánh cửa nhà không thể đóng vì ổ khóa hỏng đêm đó.
Trong đạo trường không biết năm tháng, lúc Lý Truy Viễn và A Li đi ra, mới phát hiện đã là một giờ chiều.
Hôm nay thái gia và mọi người đều đã ra ngoài, không có ở nhà, dì Lưu tự nhiên biết mình và A Li đã đi đâu, nên không vội vàng gọi ăn cơm trưa.
Thiếu niên và cô gái vừa ra ngoài, phía sân đập lúa trước nhà đã vang lên giọng nói quen thuộc của dì Lưu:
“Ăn cơm trưa thôi!”
Một mặt là dì Lưu cảm nhận được khí tức của thiếu niên và A Li lại xuất hiện, mặt khác là Đàm Văn Bân đã đón Diêu bà bà từ ga tàu về.
Diêu bà bà thấy chiếc xe càng lúc càng đi vào vùng quê, trong lòng còn mang theo xót xa và lo lắng, nhưng khi xuống xe, nhìn thấy đại tiểu thư đang đánh bài cùng một đám chị em già trên sân đập lúa, bà bỗng bật khóc vì vui sướng.
Sau khi rời khỏi Liễu gia, bà đã sống một cuộc sống bình thường, biết được hạnh phúc của những ngày tháng đó, bây giờ, trên người đại tiểu thư, bà cũng đã nhìn thấy điều ấy.
“San Nhi, lại đây, ta giới thiệu cho con.”
Liễu Ngọc Mai vẫy tay với Diêu San.
Diêu bà bà đi lên sân, khoảng cách càng gần, bắp chân càng mềm nhũn, bà thật sự muốn hành lễ với đại tiểu thư theo lễ nghi cũ, nhưng lòng bà và cây kim của bà đều tinh tế như nhau, từ ba bà lão cùng tuổi ngồi cùng bàn, bà đã nhìn ra sự “bình thường” của họ.
Vì vậy, Diêu San vẫn cố gắng gượng, đến khi đứng trước mặt đại tiểu thư thì không đứng vững, may mà được Liễu Ngọc Mai kịp thời đưa tay đỡ lấy.
Liễu Ngọc Mai giới thiệu bà với mọi người, Lưu Kim Hà và hai người còn lại cũng tỏ ra vô cùng nhiệt tình với Diêu San.
Dì Lưu bưng đồ ăn lên.
Ngày thường đánh bài, Lưu Kim Hà và hai người kia không ăn cơm ở đây, đến giờ cơm sẽ về nhà mình. Nhà Hoa bà tử chỉ có một mình, thường qua nhà Lưu Kim Hà ăn ké cho qua bữa, mỗi tháng đều đặn mua cho Thúy Thúy ít đồ ăn vặt đắt tiền và văn phòng phẩm xinh xắn.
Hôm nay là Liễu Ngọc Mai lên tiếng, mọi người không nỡ từ chối nên ở lại ăn cùng.
Bàn tròn chuyên dụng của Liễu Ngọc Mai ngày trước, hôm nay có năm người ngồi quây quần.
Ăn cơm cùng bàn với đại tiểu thư khiến Diêu San có chút không quen, mấy lần muốn nhận lấy đĩa thức ăn dì Lưu bưng đến và bình rượu trong tay dì, đều bị dì Lưu nhẹ nhàng ấn tay xuống, ra hiệu bà chỉ cần tiếp chuyện lão thái thái cho tốt là được.
Không khí trên bàn ăn vô cùng vui vẻ, hòa thuận.
Chỉ có một chút trục trặc, có lẽ là vì để Diêu bà bà nghe hiểu, Lưu Kim Hà và hai người kia không thể nói tiếng Nam Thông, mà phải nói Phổ thông thoại.
Nhưng dù vậy, việc giao tiếp vẫn khá khó khăn, vì trong suy nghĩ của các bà lão, Phổ thông thoại chính là nói tiếng Nam Thông chậm lại từng chữ một.
Liễu Ngọc Mai dặn Lưu Kim Hà và hai người kia về nhà mang quần áo cần vá lại, nói rằng tay nghề của San Nhi rất khéo, vừa hay để mọi người được chứng kiến.
Diêu bà bà vội vàng gật đầu, rồi nói lần này mình mang theo không ít vải tốt.
Liễu Ngọc Mai tiện tay phất một cái: “Thật trùng hợp, may cho mỗi người bọn họ một bộ đi.”
Sau bữa cơm, Lưu Kim Hà và hai người kia ai về nhà nấy, mỗi người chỉ mang đến một chiếc áo cần vá.
Khi họ đánh bài, Diêu bà bà ngồi bên cạnh Liễu Ngọc Mai, vừa xem đại tiểu thư chơi bài, vừa vá quần áo.
Mỗi ván bài tứ sắc đều có một người được nghỉ, ai được nghỉ, bà sẽ lấy số đo cho người đó.
Mặc dù, với trình độ của bà, chỉ cần liếc mắt là biết số đo, nhưng bà vẫn lấy thước dây ra đo đạc cẩn thận.
Lưu Kim Hà là người đầu tiên còn ngại ngùng, muốn từ chối, nhưng Liễu Ngọc Mai chỉ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, Lưu Kim Hà liền cười cười, chủ động phối hợp.
Đánh bài đến chạng vạng thì tan cuộc, trước khi rời đi, Lưu Kim Hà nói lát nữa sẽ qua đón Liễu gia tỷ tỷ đến nhà mình, và dặn đi dặn lại rằng không cần mang theo gì cả, nhà bà đã sắp xếp mọi thứ rồi.
Cuối cùng cũng có thời gian ở riêng, Diêu San theo Liễu Ngọc Mai vào phòng phía đông, đầu tiên là quỳ xuống dập đầu trước bàn thờ, cuối cùng quỳ gối dâng trà cho đại tiểu thư.
Cảnh tượng này, bà đã tưởng tượng trong đầu rất lâu, đại tiểu thư đối với bà, không chỉ có ơn che chở ở Liễu gia năm xưa, mà còn có ơn đức cải mệnh cho con trai bà giữa chốn thế tục.
Liễu Ngọc Mai ngồi trên ghế, tay đặt lên tay vịn, nói: “Đánh bài cả ngày, mệt rồi, con đưa xa thế, ta không với tới.”
Diêu San ngẩn người một lúc, cuối cùng đành phải đứng dậy, đưa trà đến tận tay Liễu Ngọc Mai.
Liễu Ngọc Mai nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm, ra hiệu cho bà ngồi xuống bên cạnh, rồi trò chuyện phiếm với Diêu San.
Hỏi thăm nhà bà thế nào, con trai con dâu thế nào, hai đứa cháu ra sao.
Diêu San đều lần lượt trả lời.
Đợi bà trả lời xong, bà lập tức tiếp lời đại tiểu thư, đầu tiên là hỏi thăm tình hình của A Li tiểu thư, sau đó lại khen ngợi tiểu cô gia mà bà đã gặp ở Lạc Dương một lượt.
Liễu Ngọc Mai cười nói: “Trước kia thật không hiểu, đợi đến khi mình già rồi mới hiểu ra, thế nào gọi là sống nhờ vào con cháu, hì hì.”
Diêu San: “Đại tiểu thư không già đâu ạ, trong mắt con, ngài vẫn như năm nào.”
Liễu Ngọc Mai: “Ta với con đều đã làm bà nội cả rồi, còn nói những lời này, để người ta nghe được lại cười cho.”
Cả nhà Lưu Kim Hà đều đến, Hương Hầu và Thúy Thúy cũng đến đón người.
A Li không hề kháng cự việc đến nhà Thúy Thúy, vì thiếu niên đã nói với nàng, sáng mai cậu sẽ đến cửa nhà Thúy Thúy chờ đón nàng.
Trước khi ra cửa, Liễu Ngọc Mai đưa A Li đi tắm rửa thay quần áo, lại soạn hai bộ đồ ngủ cùng quần áo và đồ trang điểm cho ngày hôm sau.
Lưu Kim Hà vốn định nói nhà bà có đủ cả, không cần mang theo, nhưng nhìn dì Lưu đặt từng hộp đồ của Liễu gia tỷ tỷ vào thùng xe ba gác của Hương Hầu, lời nói đến bên miệng lại bị nuốt trở về, thay vào đó là dặn con gái mình, lát nữa đừng đạp xe đi, cứ dắt bộ thôi, đừng làm hỏng mấy món đồ này.
Trước khi xuống sân đập lúa, Liễu Ngọc Mai nhìn dì Lưu một cái.
Dì Lưu hiểu ý, khóa cửa phòng phía đông lại.
Tần thúc và dì Lưu tối nay ngủ ở đây, không thể có người ngoài đột nhập, đây là để phòng người trong nhà tự tiện đi vào.
Đến nhà Lưu Kim Hà, bắt đầu chia phòng.
Lưu Kim Hà muốn để A Li ngủ ở phòng Thúy Thúy, vì sự an toàn của Thúy Thúy, Liễu Ngọc Mai đang chuẩn bị từ chối.
Sau đó, bà nhìn thấy cháu gái mình đã đi vào phòng Thúy Thúy.
Điều này khiến Thúy Thúy vui mừng khôn xiết.
Buổi tối, cô bé lúc thì hỏi A Li tỷ tỷ có muốn xem TV không, có muốn uống sữa, uống nước ngọt, ăn vặt không, có muốn xem sổ tranh và hình dán của mình không, A Li đều không có phản ứng, chỉ lặng lẽ nằm ở mép trong giường, gối đầu lên gối, hai tay đặt lên bụng, nhắm mắt ngủ.
Thúy Thúy nằm nghiêng, tay chống đầu, ánh trăng qua cửa sổ chiếu vào, giúp cô bé nhìn thấy được dáng vẻ khi ngủ của A Li tỷ tỷ.
“A Li tỷ tỷ, thật xinh đẹp.”
Năm đó, Viễn Hầu ca ca lần đầu tiên đến nhà cô bé chơi, cũng đã ngủ một giấc trưa trên giường của cô, lần đó, cô bé cũng đã ở bên cạnh nhìn ngắm mãi.
Cô bé ngây thơ chưa biết hôn nhân, gia đình cụ thể là gì, nhưng trò chơi đồ hàng thì vẫn hiểu rõ.
Lúc này, Thúy Thúy đã không kìm được mà cảm thán và mong đợi trong lòng:
“Viễn Hầu ca ca rất đẹp trai, A Li tỷ tỷ cũng rất xinh đẹp, con của hai người họ sau này sẽ phải đẹp đến mức nào đây.”
Một căn phòng khác.
Liễu Ngọc Mai bảo Diêu San ngủ cùng giường với mình, lần này Diêu San sống chết không chịu, nói rằng nếu vậy, không phải là vì e ngại tôn ti cấp bậc, mà là bà sẽ kích động, thấp thỏm cả đêm không ngủ được.
May mà giường ở đây có cấu trúc là bên dưới giường gỗ sẽ có một cái phản dài, mùa hè nhiều nhà thà không ngủ trên giường mà ngủ trên đó cho mát.
Liễu Ngọc Mai ngủ ở mép ngoài giường, Diêu San ngủ trên phản dài bên dưới, đêm còn sớm, hai người tiếp tục trò chuyện.
Nói qua nói lại, Liễu Ngọc Mai bật cười.
Ngoài cửa có một người đang đứng, hơn nữa đã đứng rất lâu rồi, là Lưu Kim Hà.
Thấy bà cứ chần chừ mãi bên ngoài, Liễu Ngọc Mai lên tiếng hỏi: “Ai vậy?”
Lưu Kim Hà đẩy cửa bước vào, tay bưng chiếu, chăn và gối.
Cứ như vậy, Lưu Kim Hà cũng trải một tấm chiếu ngủ trên sàn trong phòng này, ba bà lão trò chuyện đến tận đêm khuya.
Sáng sớm, A Li đúng giờ mở mắt.
Nàng ngồi dậy, tránh né Thúy Thúy vẫn còn đang ngủ say, rồi xuống giường.
Liễu Ngọc Mai cũng đã dậy, Diêu San thuận thế mở mắt, trong mắt hơi đỏ.
Dù cho động tác của đại tiểu thư có nhẹ nhàng đến đâu, cũng vẫn bị bà phát hiện, bởi vì dù không ngủ chung giường, bà vẫn kích động đến mức cả đêm không ngủ được.
Liễu Ngọc Mai bất đắc dĩ đưa một ngón tay ra, chọc vào trán Diêu San, Diêu San có chút ngại ngùng cười.
Buổi sáng, là Diêu San chải tóc trang điểm cho A Li.
Hương Hầu tối qua đã đặt báo thức, dậy rất sớm, khi các bà xuống nhà, Hương Hầu đã sắp làm xong bữa sáng.
Nghĩ đến khách đã dậy cả rồi, mà mẹ và con gái mình vẫn còn đang ngủ say sưa, Hương Hầu không khỏi bật cười.
Lúc trang điểm, Diêu San phát hiện A Li tiểu thư bỗng nhiên mỉm cười.
Bà ngẩng đầu lên, quả nhiên, là tiểu cô gia đã đến.
Lý Truy Viễn ăn sáng ở nhà dì Hương Hầu, sau đó nắm tay A Li, đón ánh bình minh, đưa cô gái về nhà.
Diêu San cả đêm không ngủ nhưng không hề buồn ngủ, cầm thước dây, giúp Hương Hầu đo một vài số đo, còn nói cũng muốn may cho Thúy Thúy một bộ quần áo.
Hương Hầu muốn từ chối, Diêu bà bà một câu đã chặn họng cô: “Mẹ cô tối qua đã đồng ý rồi.”
Hương Hầu muốn lấy tiền đặt may quần áo, Diêu San cũng làm bộ sờ túi, hỏi Hương Hầu mình có cần phải trả tiền trọ không?
Chưa nói đến chút tiền này, Diêu San không thèm để vào mắt, nếu thật sự nói về tiền, những thợ may có tay nghề và địa vị tương đương với bà trong lịch sử, quần áo họ làm ra, rất nhiều bộ bây giờ đang được trưng bày trong viện bảo tàng.
Cuộc sống cứ thế lại trôi qua thêm hai ngày, mỗi buổi sáng, Lý Truy Viễn đều sẽ đón A Li từ nhà Thúy Thúy về, tối lại đưa A Li qua đó.
Thời gian còn lại, hai người hoặc ở trong xưởng nhỏ sau nhà, hoặc ở trong phòng trên lầu hai, công việc quá nhiều, hiện tại cũng chỉ mới chuẩn bị sơ bộ xong các công cụ cần thiết.
Để đỡ phiền phức, ban ngày ba bữa đều ăn ở nhà Lưu Kim Hà, bài cũng đánh ở nhà Lưu Kim Hà, nhưng mỗi buổi chiều tà, Liễu Ngọc Mai đều sẽ về phòng phía đông của mình, tắm cùng với A Li.
Có những thói quen không thể thay đổi, không thể nào đến nhà người ta làm khách ở nhờ, lại mang cả bồn tắm và những vật dụng khác của nhà mình theo, đó không chỉ là phô trương, mà còn làm tổn thương lòng người ta.
Hôm nay, sau khi Liễu Ngọc Mai tắm xong, A Li vào phòng tắm.
Dì Lưu thì đang bận rộn trong bếp, thực đơn tối nay của gia đình có chút đặc biệt.
Lý Tam Giang như thường lệ đi tuần tra một vòng quanh bếp, thấy những món được chuẩn bị hôm nay, không khỏi gật đầu, nói:
“Đúng vậy, nên đổi khẩu vị, đổi loại cỏ khác cho chúng ăn.”
Sức ăn của mấy con la vẫn chưa hồi phục, Lý Tam Giang nhìn thấy trong mắt, nóng ruột trong lòng.
Nhưng rất nhanh, Lý Tam Giang nhìn thấy dì Lưu một tay xách đầu gà, tay kia cầm muôi dội nước sôi lên cả con gà, một lúc sau, dứt khoát tắt lửa trong bếp, cho gà vào nồi om.
Lý Tam Giang ngạc nhiên hỏi: “Đây là cách làm gì vậy?”
Khi dì Lưu nhấc con gà ra bắt đầu chặt, nhìn thấy trong xương vẫn còn sót lại một chút máu, Lý Tam Giang chớp chớp mắt:
“Đình Hầu, hình như chưa chín.”
Dì Lưu: “Chín rồi, như vậy da giòn thịt mềm, ăn vị nguyên bản, làm thêm chén nước chấm là được rồi.”
Lý Tam Giang gãi đầu.
Đúng lúc đó, thím Trương ở bên kia ruộng gọi có điện thoại, Lý Tam Giang liền đi ra ngoài.
Trong phòng trên lầu hai, Lý Truy Viễn treo ba bức tranh do chính tay A Li vẽ lên tường.
Bức tranh bên trái: đầu đội mặt nạ đen, toàn thân phủ vảy giáp, nửa người nửa thú.
Bức tranh ở giữa: một nữ tử quyến rũ, khóe miệng có nốt ruồi, nửa thân dưới là rễ cây cổ thụ quấn quanh.
Bức tranh bên phải: một thân hồng y, có tay không chân, như quỷ mị, giữa trán có độc nhãn.
Đóa sóng tự chế vẫn chưa đến, nhưng Lý Truy Viễn có dự cảm, chỉ trong hôm nay hoặc ngày mai thôi.
Ban đầu, Lý Truy Viễn nghĩ rằng mình sẽ dẫn người đi giải quyết từng nơi một, bây giờ, thiếu niên lại cảm thấy không cần thiết.
Triệu Nghị đã truyền tin, ngày mai y và người của y sẽ đến.
Theo suy đoán của thiếu niên, đêm nay Trần Hi Diên sẽ tỉnh rượu.
Với loại Tà Tuý chỉ còn thoi thóp thế này, để hai phe đó đi giải quyết, cũng là dùng dao mổ trâu để giết gà.
Nhưng, nhân viên ngoài biên chế, chẳng phải là để làm việc sao?
Lý Truy Viễn cầm một cuốn sách trong tay, đi ra khỏi phòng, đến sân thượng, đang chuẩn bị ngồi xuống chiếc ghế mây, thì thấy Liễu Ngọc Mai đang đứng trên sân đập lúa ngẩng đầu nhìn mình.
Thiếu niên chỉ ra ngoài để tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn đọc sách một lát, trong tay cầm cuốn “Chính Đạo Phục Ma Lục”, để chọn trước Tà thuật cho giai đoạn tiếp theo.
Chỉ là, đôi khi người quá thông minh, cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Lý Truy Viễn có thể nhìn ra ý tứ sâu xa trong ánh mắt của Liễu bà bà: Sao nào, biết người ta sắp tỉnh rồi, nên ra đây ngồi chờ sẵn à?
Thiếu niên cảm thấy Liễu bà bà không cần phải nghĩ theo hướng đó, nhưng cậu cũng hiểu được cảm giác bất an trong lòng bà.
Tiếp tục ngồi xuống thì không ổn, mà đứng dậy quay về lại tỏ ra mình chột dạ.
Lý Truy Viễn đành phải lên tiếng: “Bà nội, con có chuyện muốn thỉnh giáo người.”
Thiếu niên xuống lầu, ngồi bên cạnh Liễu Ngọc Mai, hỏi han bà cụ về quá khứ và hiện tại của Minh gia.
Dì Lưu nấu cơm xong sớm, đang dựa vào cửa bếp chuẩn bị cắn hạt dưa, liền đá cho Tần thúc một cái khi ông vác cuốc trở về, cằm hất về phía thiếu niên và bà lão:
“Học hỏi người ta đi.”
Người thông minh mà nịnh hót, thì quả là mưa dầm thấm lâu, dì Lưu đã nhìn thấy ánh mắt của bà lão nhìn thiếu niên lúc nãy, nhưng bây giờ thiếu niên chủ động hỏi chuyện về Long Vương Minh, điều này không nghi ngờ gì đã chạm đúng vào niềm vui sâu thẳm nhất trong lòng bà lão hiện giờ.
Không vì gì khác, Minh gia của Long Vương Minh, không chỉ mất đi người Tẩu Giang đương đại, cắt đứt khả năng tranh đoạt Long Vương của thế hệ này, mà hiện tại cả gia tộc cũng đang sống rất khó khăn.
Bên này đang trò chuyện sôi nổi, trong phòng phía đông, A Li đang ngâm mình trong bồn tắm, quay đầu lại, nhìn về phía bên phải trống rỗng của mình.
Một giọng nói kinh ngạc truyền đến:
“Ấy? Cảm giác của ngươi rốt cuộc mạnh đến mức nào vậy, lại có thể nhận ra ta?”
Vực được thu lại, thân hình của Trần Hi Diên hiện ra.
Nàng, cuối cùng cũng đã tỉnh rượu.
Tỉnh lại liền cảm nhận được trong phòng có người đang tắm.
Đến gần xem xét, trong bồn tắm là một tiểu muội muội.
Nhưng tiểu muội muội này, lại xinh đẹp đến mức không tưởng, dường như mỗi một nơi trên người nàng đều là thiết kế của tạo hóa, đây mới là tuổi còn nhỏ, đợi nàng lớn lên, mười sáu, mười bảy tuổi, dáng vẻ thướt tha uyển chuyển đó, e rằng đến cả họa sĩ tài ba nhất thế gian cũng không biết phải hạ bút thế nào.
Trần Hi Diên nhớ rằng, mình đã cùng Liễu gia lão phu nhân cầm địch hợp tấu, uống say túy lúy, vậy thì nơi này, hẳn là nơi ở của lão phu nhân, cô bé có thể tắm ở đây…
“Ngươi là tiểu muội muội nhà họ Tần phải không?”
A Li chỉ nhìn nàng, không đáp lời.
“Ngươi tên Tần Li, đúng không?”
A Li vẫn chỉ nhìn nàng.
“Ngươi là vị hôn thê chưa qua cửa của tiểu đệ đệ, không đúng, tiểu đệ đệ là chàng rể ở rể chưa qua cửa của ngươi, ha ha!”
Ánh mắt A Li khẽ ngưng lại.
Giữa bồn tắm, từng giọt nước nổi lên, những cánh hoa vốn trôi nổi trên mặt nước chìm xuống đáy, tụ lại thành hình dưới nước, nhiệt độ trong cả căn phòng cũng nhanh chóng giảm xuống.
Trần Hi Diên chỉ nghĩ rằng mình đã nhận nhầm người, lại hỏi: “Hả? Ngươi không phải Tần Li? Không phải tiểu muội muội kia của tiểu đệ đệ?”
Sắc màu trong đôi mắt của A Li lập tức trở nên lãnh đạm, tất cả các bài vị trên bàn thờ bắt đầu đồng loạt rung chuyển.
Rõ ràng, cô gái đang ở bên bờ vực mất kiểm soát.
Trần Hi Diên lùi lại vài bước, giống như một người chị lớn làm sai chuyện, không ngừng lắc đầu xua tay: “Ngươi đừng giận, ngươi đừng giận…”
Một con mãng xà ngưng tụ từ cánh hoa, từ dưới mặt nước nổi lên, hướng về phía Trần Hi Diên, lè lưỡi ra.
Trần Hi Diên: “Liễu Thị Vọng Khí Quyết…”
Đây nhìn như một pháp thuật bình thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự tinh tế sâu sắc.
Hơn nữa, khi con mãng xà cánh hoa này tiếp tục lao ra khỏi bồn tắm, từng dòng nước nhỏ hội tụ quanh thân mãng xà, cuối cùng ngưng tụ thành một chiếc sừng tựa như pha lê trên đỉnh đầu nó.
Trần Hi Diên: “Ngươi chính là tiểu muội muội à, tiểu đệ đệ chính là chàng rể ở rể của ngươi…”
Lý Truy Viễn có thể một mình nắm giữ truyền thừa của hai nhà Tần Liễu, là vì thiếu niên đủ thông minh, cậu học gì cũng nhanh, nhưng nếu nói về sự tương thích với bản quyết của hai nhà Tần Liễu, thì A Li, người duy nhất trên đời mang huyết mạch của cả hai nhà, mới là người được trời phú cho nhiều nhất.
“Vù.”
Cánh hoa đã từ mãng hóa giao, lao về phía Trần Hi Diên.
Trần Hi Diên giơ cây địch trong tay lên, muốn đỡ đòn.
Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra, như vậy vẫn chưa đủ, nàng thật sự có thể bị một đạo pháp thuật này làm bị thương, vì vậy nàng chỉ có thể mở Vực ra.
“Rầm!”
Toàn bộ bên trong phòng phía đông đều rung chuyển, nhưng cùng lúc đó, thanh kiếm trên giường dựng đứng lên, sức mạnh lan tỏa ra ngoài lập tức tiêu tán vô hình.
Giọng của Liễu Ngọc Mai từ bên ngoài vang lên: “A Li.”
A Li từ trong bồn tắm đứng dậy, giọng nói của bà nội không làm cho đôi mắt lạnh như băng của nàng có chút gợn sóng nào, dưới thân cô gái, lại hiện ra từng con mãng xà, đồng loạt thò đầu rắn ra.
“Vù! Vù! Vù! Vù!”
Mỗi một con mãng xà khi bay ra, đều mọc ra sừng giao trên đường đi, uy thế lập tức tăng gấp đôi.
“A Li.”
Giọng của Lý Truy Viễn từ bên ngoài truyền đến.
Lần này, đôi mắt vốn lãnh đạm của A Li đã có sự rung động.
Cô gái nhắm mắt lại.
“Xoảng!”
Tất cả các con giao nước trước khi chạm vào Trần Hi Diên đều vỡ tan, làm ướt sũng cả căn phòng.
Cô gái ngồi trở lại vào bồn tắm.
Cửa phòng được mở ra, thân hình Liễu Ngọc Mai bước vào.
Bà lão phất tay một cái, cuốn toàn bộ nước còn sót lại trong bồn tắm ra ngoài, ngón tay kia chỉ một cái, một bộ quần áo rơi xuống người A Li.
Từ đầu đến cuối, cô gái đều nhắm mắt, không có thêm bất kỳ hành động nào khác.
Trần Hi Diên giơ hai tay lên, nhìn Liễu Ngọc Mai, vô cùng áy náy nói:
“Lão phu nhân, con sai rồi.”
Liễu Ngọc Mai thở dài, lắc đầu, mỉm cười nói: “Các con cùng lứa tuổi, cãi nhau một chút, rất bình thường.”
Thực ra, ngay cả chính Liễu Ngọc Mai cũng không biết tại sao A Li lại đột nhiên tức giận như vậy.
Trước khi gặp Tiểu Viễn, khi có người lạ đến gần, không phải là A Li chưa từng mất kiểm soát muốn nổi điên, nhưng nàng chỉ làm người bị thương, chứ không lấy mạng người.
Từ khi Tiểu Viễn đến đây, cháu gái bà ngay cả trạng thái mất kiểm soát này cũng hiếm khi thấy.
Nhưng nhìn những vết nước trong phòng và khí tức mãng giao còn sót lại, cháu gái bà vừa rồi, quả thật đã ra tay rất nặng.
Đương nhiên, đòn nặng này, chắc chắn cũng không thực sự gây ra nguy hiểm đến tính mạng cho Trần Hi Diên, nhưng nếu Trần gia nha đầu không kịp mở Vực, nói không chừng cũng sẽ bị thương.
Liễu Ngọc Mai bất giác lại nhìn Trần Hi Diên đang đứng đó,
Thầm nghĩ:
Nha đầu này vừa rồi không phải đã nói thẳng với cháu gái mình rằng, cô ta muốn cướp Tiểu Viễn của nó chứ?
Lý Truy Viễn đợi ở ngoài cửa, một lúc sau, Liễu Ngọc Mai nắm tay A Li đi ra.
Ánh mắt A Li lãnh đạm, điều này khiến Liễu Ngọc Mai rất lo lắng.
May mà, khi Tiểu Viễn đưa tay ra cho cháu gái, cháu gái đã chủ động đưa tay cho thiếu niên.
Lý Truy Viễn cảm nhận được, tay A Li, rất lạnh.
Không còn tâm trạng ăn tối, Lý Truy Viễn đưa cô gái lên lầu, ngồi vào chiếc ghế mây trên sân thượng.
Cô gái ngồi thẳng lưng, hai tay được thiếu niên nắm lấy.
Trong mắt nàng, Lý Truy Viễn nhìn thấy lớp băng vẫn chưa tan hết.
Trần Hi Diên đứng trên sân đập lúa, không ngừng nhận lỗi với Liễu Ngọc Mai, và kể lại toàn bộ tình hình bên trong cũng như những lời mình đã nói cho Liễu Ngọc Mai nghe.
Trần Hi Diên thật sự lo lắng và cũng thật sự áy náy, trong mắt ngấn lệ, giọng nói mang theo tiếng khóc.
Mình vừa đến nhà người ta, đã say khướt mấy ngày, đã là vô cùng thất lễ; kết quả vừa tỉnh rượu, đã làm đối tượng của tiểu đệ đệ và cháu gái ruột của lão phu nhân trông như bị bệnh, cô có mọc thêm hai cái miệng cũng khó mà giải thích rõ ràng, rốt cuộc mình đến đây để thăm hỏi hay là để cố ý tìm thù?
Liễu Ngọc Mai nhìn thấy bộ dạng sắp khóc của Trần gia nha đầu, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Bất cứ ai ở trước mặt bà, đều phải lộ ra bản chất, bà có thể nhìn ra, đây thật sự là một nha đầu ngốc nghếch.
Liễu Ngọc Mai: “Ai nói với con, Tiểu Viễn là con rể ở rể của nhà ta.”
Trần Hi Diên ngẩn người một lúc, bất giác ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên sân thượng, cô muốn nói đây là do tiểu đệ đệ nói với mình, nhưng khi nhớ lại kỹ, hình như tiểu đệ đệ tuy chưa từng phủ nhận quan hệ của mình với hai nhà Tần Liễu, nhưng cũng chưa bao giờ thừa nhận mình là con rể ở rể.
Hình như, vẫn luôn là mình nhắc đến chuyện con rể ở rể?
Liễu Ngọc Mai: “Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ để Tiểu Viễn làm con rể ở rể của nhà ta.”
Mặc dù sau lưng, Liễu Ngọc Mai đã lén đặt tên cho mấy sọt chắt tương lai, nhưng trong đó có một sọt, đều mang họ Lý.
Cả đời lăn lộn giang hồ, nhân tình thế thái bà nhìn thấu, từ sớm bà đã nói với dì Lưu, nếu thật sự muốn kén rể ở rể, thì phải tìm một người bình thường, biết giữ gìn cơ nghiệp, như vậy cuộc sống mới có thể yên ổn; sợ nhất là tham lam cả hai, kén một con rồng qua sông có năng lực, có hoài bão, dù cho nhất thời hoàn cảnh không tốt mà chịu ẩn mình, tương lai khi phất lên, không chừng còn tích tụ oán hận trong lòng, chẳng khác nào rước kẻ thù về nhà.
Tiểu Viễn, về mặt pháp lý là người thừa kế môn đình Long Vương của hai nhà, đi theo con đường đó, không phải là quan hệ姻亲, dù cho bản thân Tiểu Viễn không để tâm đến điều này, nhưng bà, Liễu Ngọc Mai, trừ khi đầu óc bị kẹp cửa, mới đi nói với đứa trẻ này chuyện “ở rể”.
Với tình cảm của Tiểu Viễn đối với hai nhà Tần Liễu, có lẽ cậu cũng sẽ đồng ý nối dõi cho mỗi nhà một mạch hương hỏa, nhưng không phải xuất phát từ mệnh lệnh của bà, mà phải dựa vào việc bà hoàn toàn hạ mình xuống để cầu xin.
Liễu Ngọc Mai: “Con không nên ở trước mặt A Li, sỉ nhục Tiểu Viễn.”
Cháu gái bà lần này ra tay với Trần gia nha đầu, không phải vì Trần gia nha đầu đến gần, mà là để bảo vệ Tiểu Viễn.
Thôi được rồi, mặc dù bản thân bà vốn sẽ không làm như vậy, nhưng người phản cảm nhất với việc Tiểu Viễn ở rể, lại chính là cháu gái mình.
Trần Hi Diên mở to mắt, khó hiểu hỏi: “Sỉ nhục? Sỉ nhục gì ạ? Ở rể là sỉ nhục sao?”
Liễu Ngọc Mai: “Ông bà nội con không nói cho con biết à?”
Trần Hi Diên há miệng, vẻ mặt bừng tỉnh, sau đó hai nắm tay siết chặt, hít một hơi thật sâu:
“Ông bà nội lừa con!”
Liễu Ngọc Mai không biết nên bình luận thế nào, có lẽ là do hai vị kia quá yêu thương đứa cháu gái bảo bối này, chắc chắn không nỡ để cháu gái đi lấy chồng xa, kết quả là sớm đã định hình lại khái niệm “con rể ở rể” cho cô bé, sợ cháu gái mình ở ngoài bị chàng trai nào đó lừa mất.
Nha đầu ngốc này còn đang Tẩu Giang, còn đi lâu như vậy, rốt cuộc cô bé đã sống sót như thế nào?
Về mặt nhân tình thế thái, lại còn không bằng A Li nhà mình hiếm khi ra khỏi cửa?
Nha đầu này, thiên phú rốt cuộc phải mạnh đến mức nào?
Dì Lưu đi tới hỏi: “Ăn tối đi, ta đặc biệt chuẩn bị cho con món Quỳnh.”
Trần Hi Diên lắc đầu: “Con muốn lên xin lỗi trước.”
Liễu Ngọc Mai: “Không cần, con cứ ăn đi.”
Trần Hi Diên: “Không, con không ăn nổi.”
“Ọt… ọt…”
Lời vừa dứt, bụng Trần Hi Diên đã vang lên tiếng kêu.
Sự hợp tác vui vẻ, thỏa sức tung hoành dưới rừng đào, đã sớm tiêu hao hết tinh lực của nàng, lại ngủ liền ba ngày, dù có thể giảm thiểu trao đổi chất đến mức nào, cũng không ngăn được bụng đói cồn cào.
Liễu Ngọc Mai đưa tay, xoa đầu Trần Hi Diên: “Không sao đâu, A Li không sao, con không cần để trong lòng.”
Trần Hi Diên như chợt nhớ ra điều gì, lùi lại vài bước, muốn chính thức hành lễ với lão phu nhân.
“Miễn lễ, miễn lễ, ta còn phải qua nhà hàng xóm ăn cơm, không tiếp con được, con bây giờ chắc cũng chưa định thần lại, ngày mai, ta sẽ nói chuyện tử tế với con, hỏi thăm tình hình ông bà nội con.”
Nói xong, Liễu Ngọc Mai đi xuống sân đập lúa, lần này, bà không đưa A Li đi cùng.
Đàm Văn Bân dẫn Lâm Thư Hữu về: “Yo, ngoại đội, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi.”
Chu Vân Vân đã sớm trở lại trường, hôm nay y dẫn Lâm Thư Hữu cùng đi thăm bố mẹ vợ tương lai, tiện thể giúp làm chút việc đồng áng, cho có lệ.
Y phụ trách cho có lệ với bố mẹ vợ, A Hữu phụ trách cho có lệ với việc đồng áng.
Đàm Văn Bân: “Đói rồi, đói rồi, ăn cơm thôi!”
Lâm Thư Hữu nhỏ giọng nói: “Bân ca, không khí bây giờ, hình như không thích hợp để ăn cơm.”
Đàm Văn Bân: “Ăn đi, lẽ nào cậu muốn bắt cóc đạo đức Tiểu Viễn ca và A Li xuống ăn à?”
Lâm Thư Hữu ngồi xuống, cầm đũa lên, tiện tay châm cho Nhuận Sinh một cây hương thô đưa qua.
Trần Hi Diên rất đói, nhưng nàng không có khẩu vị, dì Lưu và Tần thúc ngồi cùng một bàn, cũng đã bắt đầu ăn trước.
Tần thúc: “Lý thúc đâu?”
Dì Lưu: “Ông ấy nhờ thím Trương nhắn lại, nói ông ấy bị lão thợ mộc đầu tây làng kéo đi uống rượu rồi, hôm nay sinh nhật lão thợ mộc, chỉ mời người thân thiết, không làm lớn.”
Sau khi mọi người ăn tối xong, dì Lưu dọn dẹp bát đũa, trên bếp vẫn còn để lại thức ăn.
Mặc dù trời còn sớm, nhưng mọi người, ai về phòng nấy, ai về quan tài nấy.
Trần Hi Diên ngồi trên sân đập lúa, Lý Truy Viễn và A Li ngồi trên lầu, cứ thế ngồi đến tận đêm khuya.
Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh Trần Hi Diên, có một túi hạt dưa do dì Lưu đặc biệt để lại, nói với nàng rằng dù chưa ăn cơm, cũng có thể ăn hạt dưa lót dạ trước.
Trần Hi Diên không động đến.
Gió đêm, mang theo chút se lạnh.
Thiếu niên biết, cơn tức giận hôm nay của A Li, lại chính là biểu hiện của việc bệnh tình của nàng đã có chuyển biến tốt hơn.
Trước đây A Li luôn sợ hãi thế giới này, tất cả mọi người trên đời, trừ một số rất ít người thân thiết, trong mắt nàng đều là những hình ảnh đáng sợ khác.
Những lần nổi điên mất kiểm soát trước đây của A Li, đều là do áp lực từ bên ngoài gây ra cho nàng, khi nàng bị kích thích đến giới hạn, sẽ xuất hiện tình trạng mất kiểm soát bị động.
Lần này, là A Li chủ động.
Chỉ là, ở giai đoạn phục hồi mới, A Li vẫn chưa nắm vững được mức độ chủ động.
Ngọn lửa trong lòng vừa bùng lên, sẽ nhanh chóng lan rộng, nếu không bị mình và Liễu bà bà kịp thời ngăn lại, nàng sẽ hoàn toàn mất đi ý thức trong một khoảng thời gian tiếp theo.
Cuối cùng, lớp băng trong mắt A Li đã tan chảy hoàn toàn.
Nàng quay đầu lại, nhìn chàng trai.
Lớp băng giá lúc trước, không hóa thành nước mắt, nhưng sự cô đơn trong mắt cô gái, lại vô cùng rõ ràng.
Nàng rất vội.
Là người lắng nghe câu chuyện mỗi “lãng” của thiếu niên, nàng biết cậu đang phải đối mặt với tình thế ngày càng khó khăn, lần này chủ động ôm vào mình khối lượng công việc lớn như vậy, cũng là một biểu hiện cho sự cấp bách của nàng.
Nàng rất muốn đi cùng thiếu niên, cùng đi Tẩu Giang, đứng bên cạnh cậu, hoặc, đứng trước mặt cậu.
Nhưng nàng đã thất bại.
Lúc nãy, nàng cũng đã nhận ra sự mất kiểm soát của mình, nàng biết rất rõ, một mình như vậy, cùng thiếu niên đối mặt với tình thế nguy hiểm đó, không những không giúp được cậu, mà còn trở thành gánh nặng của cậu.
Cô gái cắn môi, hai tay từ từ siết chặt, móng tay hướng vào trong.
Thiếu niên kịp thời dùng tay, gỡ hai tay nàng ra, tránh được cảnh móng tay cắm vào thịt.
“Ta đã từng làm như vậy, nàng nhìn thấy rất tức giận, tương tự, nếu nàng làm như vậy, ta cũng sẽ rất tức giận.”
Lý Truy Viễn lại đặt hai tay cô gái chồng lên nhau, bị lòng bàn tay trái của mình đè lên, tay kia vòng ra sau gáy cô gái, nhẹ nhàng ấn đầu nàng xuống, trán hai người chạm vào nhau.
“Sự tồn tại của nàng, là lý do để ta kiên trì hoàn thành mỗi một “lãng” rồi trở về nhà.
Nàng chưa bao giờ là gánh nặng của ta, đừng nản lòng, nàng đã dần dần khá hơn rồi, nàng hồi phục còn nhanh hơn ta.
Nàng xem, nàng là do tích tụ quá nhiều cảm xúc, không kiểm soát được, ta thì cảm xúc quá ít, thường không đủ dùng.
Cho nên, chúng ta hai người, là sự bổ sung tốt nhất trên đời.”
Trần Hi Diên ngồi trên sân đập lúa, ngẩng đầu nhìn cảnh tiểu đệ đệ và tiểu muội muội trán chạm trán dưới ánh trăng trên lầu hai.
Không biết tại sao, khóe miệng lại từ từ cong lên.
Trong lòng nàng vẫn còn cảm giác tội lỗi, nếu không phải mình tỉnh lại quá hoạt bát, đi theo quy trình bình thường, thì đã không có chuyện hôm nay, nàng biết mình không nên cười, nhưng trong lòng lại dâng lên ngày càng nhiều sự ngọt ngào, khóe miệng càng muốn đè xuống càng không được.
Thậm chí, nàng còn đưa tay ra, vốc một nắm hạt dưa mà dì Lưu đặc biệt để lại cho mình.
“Tách!”
Đêm quá tĩnh lặng, hạt dưa quá giòn, tiếng động này có hơi lớn, khiến Trần Hi Diên nhất thời có chút ngượng ngùng.
Nhưng khi phát hiện hai người trên sân thượng không nhìn mình, nàng lặng lẽ cho hạt dưa vào miệng, dùng nước bọt làm ướt rồi mới mím môi tách ra.
Không còn cách nào khác, lúc này trong miệng quá ngọt, chỉ muốn dùng chút gì đó khô và mặn để trung hòa.
Lý Truy Viễn: “Ta đói rồi.”
A Li đứng dậy.
Lý Truy Viễn cười cười, đưa A Li đã hoàn toàn hồi phục, xuống lầu.
Trần Hi Diên thấy vậy, lập tức quay đầu, “phì phì phì” một trận nhổ sạch vỏ hạt dưa trong miệng, sau đó lập tức bước tới.
Chưa kịp để nàng mở miệng giải thích xin lỗi, Lý Truy Viễn đã đặt ngón trỏ lên môi mình.
Trần Hi Diên ngậm miệng lại.
Lần này, A Li đối mặt với Trần Hi Diên, rất bình tĩnh.
Lý Truy Viễn: “Không sao rồi, đây là lần đầu tiên cô đến nhà, không biết tình hình, không trách cô, không cần áy náy, cũng không cần để trong lòng.”
Nếu Trần Hi Diên cố tình sắp đặt, thì cũng thôi đi… nhưng vấn đề là, cả con người cô, không hề ăn nhập gì với bốn chữ “cố tình sắp đặt” cả.
Lý Truy Viễn: “Hai người ngồi một lát đi, tôi đi bưng bữa tối để lại ra.”
A Li ngồi xuống.
Trần Hi Diên ngồi đối diện, lần này, nàng không dám nói gì nữa.
Gà luộc bây giờ vẫn còn ấm, các món ăn khác cũng được dì Lưu chu đáo hâm nóng trong nồi.
Khi thiếu niên bưng hết bữa tối lên bàn, miệng Trần Hi Diên vẫn ngậm chặt, nhưng trong bụng, như đang nuôi cả một đàn bồ câu.
Lý Truy Viễn lấy riêng cho A Li một cái đĩa và một loạt đĩa nhỏ bát nhỏ, theo thói quen ăn uống của A Li, sắp xếp các món ăn và cơm một cách có trật tự.
Phân chia xong, Lý Truy Viễn dùng đũa chỉ vào các món ăn trước mặt, nói với Trần Hi Diên: “Ăn đi.”
Trần Hi Diên nhìn thiếu niên, chỉ vào miệng mình.
Lý Truy Viễn: “Nói đi.”
Trần Hi Diên thở phào một hơi, nói với A Li: “Tiểu muội muội, xin lỗi, ta không nên đùa với muội như vậy.”
Lý Truy Viễn gắp một miếng gà luộc, không chấm nước chấm, trực tiếp cho vào miệng, vị ngọt mềm.
Khi Trần Hi Diên nói chuyện, A Li ngẩng đầu nhìn nàng, đợi Trần Hi Diên nói xong, liền cúi đầu, ăn phần cơm của mình theo tỉ lệ.
Nhưng ngay sau đó, đôi đũa trong tay Lý Truy Viễn và A Li đều dừng lại.
Chỉ thấy Trần Hi Diên tháo cây thúy địch bên hông xuống, đặt trước mặt A Li, cười nói:
“Tiểu muội muội, lần đầu gặp mặt, đây là quà gặp mặt của tỷ tỷ tặng muội!”