Chương 18: Ma thuật yêu thuật? | Yêu Thần Ký

Yêu Thần Ký - Cập nhật ngày 12/11/2025

Diệp Tử Vân thong thả rút ra hai cuộn trục khắc ký ấn từ trong chiếc nhẫn không gian.

Các bậc cao nhân thường khắc ghi một số tuyệt kỹ vào trong trục khắc ký, để đến lúc giao chiến chỉ cần khai động trục khắc là có thể phóng xuất chiêu pháp hùng mạnh, tốc độ nhanh hơn nhiều so với việc tự thân vận dụng. Tuy nhiên, trục khắc ký thường vô cùng đắt giá, chỉ riêng cuộn giấy trắng đã có giá mấy trăm linh dương tệ, một cuộn trục khắc đồng thau sắt hạng còn phải ngàn linh dương tệ, đến bạc cấp thì có khi lên đến cả vạn linh dương tệ, còn nếu là vàng cấp thì giá trị lại đã ngoài sức tưởng tượng.

Vật ấy không phải kẻ thường có thể mua nổi, quý hiếm vô cùng.

“Hai cuộn trục khắc kí này đều là ký ấn phong tuyết.” Diệp Tử Vân nhẹ nhàng cầm một cuộn đồng thau sắt ra mở ra, bàn tay trắng nõn mềm mại thoăn thoắt mân mê, “Trong quá trình khắc ghi dường như có chút sai sót, khiến nó không thể kích hoạt, nhưng ta tìm không ra điểm lỗi.”

Nhiếp Ly liếc nhìn hai ký ấn trên trục khắc, y liền nhìn thấu nguyên nhân mắc lỗi của chúng.

Kiếp trước luyện tập trong Thời Không Yêu Linh Thư suốt bao lâu, Nhiếp Ly với hiểu biết về các loại ký ấn đã đạt tới cảnh giới cực hạn, mọi thuộc tính, mọi dạng ký ấn đều trong tầm nắm hiểu biết của y. Chỉ cần chỉnh sửa lại hai khắc ký đồng thau sắt này cũng chẳng thành khó khăn với y chút nào.

“Nếu ngay cả các giáo thụ bình thường cũng không nhận ra lỗi của hai ký ấn này, với thân thế gia tộc của ngươi, sao không hỏi cha mình cho rõ?” Nhiếp Ly nhìn Diệp Tử Vân nói.

Nét buồn thoáng qua trong ánh mắt tím nhạt của Diệp Tử Vân.

Nhiếp Ly bỗng hiểu ra, nàng từ nhỏ thiếu vắng mẫu thân, phụ thân là thành chủ bận rộn với muôn vàn sự vụ, tướng quân tổ phụ là yêu linh sư huyền thoại dẫn binh khiến lữ thám Thánh Tổ Sơn, giải trừ hiểm họa tiềm tàng cho Thị Quang Thành, chẳng có ai rảnh rỗi để giúp nàng giải đáp thắc mắc.

Nghĩ đến đó, lòng Nhiếp Ly dâng trào cảm thương: “Về sau có bất cứ thắc mắc gì cứ đến chỗ ta vào giờ này hằng ngày đi.”

Nói rồi, Nhiếp Ly mắt nhìn hai cuộn trục khắc đồng thau sắt, chỉ vào một cuộn nói: “Ký ấn phong tuyết này mang tên ‘Phong Tuyết Như Đao’. Xét về cấu trúc khắc ghi không có vấn đề, nhưng đây là một cuộn trục khắc chất lượng kém.”

“Chất lượng kém?” Diệp Tử Vân sửng sốt.

“Đúng vậy, kẻ làm giả đã tinh vi đến mức nếu không đủ sáng suốt, người mua dễ bị lừa mua phải loại này.” Nhiếp Ly cười nói, “‘Phong Tuyết Như Đao’ vốn được viết bằng huyết tinh trùng của yêu linh phong tuyết trưởng thành thường có màu xám bạc, không phải sắc đỏ tươi rực rỡ như thế này. Theo phán đoán của ta, đây là huyết của mẫu yêu linh phong tuyết non, chúng quá yếu khiến ký ấn không thể kích hoạt.”

Huyết của yêu linh phong tuyết trưởng thành có màu xám bạc, còn khi non thì sắc đỏ hơi ánh bạc, Diệp Tử Vân không ngờ sự khác biệt này lại là nguyên nhân. Nàng dốc lòng mang trục khắc đồng thau không vận hành được này đến hỏi rất nhiều giáo thụ trong học viện, thậm chí là phó viện trưởng, mà không ai phát hiện ra lỗi, bởi cuộn trục khắc này hình thức hoàn chỉnh!

Nghi vấn này giấu kín trong lòng Diệp Tử Vân rất lâu, cho đến hôm nay mới vỡ lẽ thành công.

Hóa ra nàng nhìn nhận sai hướng, phe kí án không có lỗi, muốn tìm lỗi từ cách khắc ghi là điều vô vọng!

Vậy mà Nhiếp Ly chỉ nhìn một lần đã nhận ra, học thuật đạt đến mức nào mới làm được điều đó? Đến giáo thụ hay phó viện trưởng cũng không thể cùng đẳng cấp với y?

Diệp Tử Vân trong lòng dâng lên mến phục sâu sắc, cũng hạ bớt phòng bị, một người học thức uyên thâm như Nhiếp Ly liệu nhân phẩm có tệ chăng?

“Còn cuộn đồng thau sắt kia?” Diệp Tử Vân hướng cuộn kia hỏi, vừa chỉ vừa nhìn lại Nhiếp Ly, thân hình y cao hơn nàng một chút, khuôn mặt góc cạnh, lông mày kiếm ngôi sao sáng, khá tuấn tú.

Trước đây Nhiếp Ly trong lớp ít được để ý, đến hôm nay Diệp Tử Vân hiểu hơn về y, trong lòng lui tới kính trọng.

“Cuộn này khai ký phong tuyết mang tên ‘Lãnh Phong Trảo Tuyết’, vốn là ký ấn bạc cấp, nhưng ký ấn từ Thời Đại Hắc Ám để lại bị khuyết thiếu. Hậu nhân bổ sung lại thì hạ cấp nó thành đồng thau sắt.” Nhiếp Ly nói.

Diệp Tử Vân chưng hửng, nàng không ngờ lại có lịch sử như vậy, nguyên văn này chép ở sách nào, sao nàng chưa từng thấy qua?

Nhiếp Ly tiếp lời:

“Bên cạnh hạ cấp thành đồng thau sắt, ký ấn ‘Lãnh Phong Trảo Tuyết’ sau khi bổ sung còn tồn tại cấu trúc không hoàn chỉnh, khiến trong lúc vận dụng thường phát sinh lỗi không thể dùng được. Phải chỉnh sửa lại cấu trúc.”

“Chỉnh sửa cấu trúc? Sửa thế nào?” Ánh mắt Diệp Tử Vân tràn đầy nghi hoặc, đến ông nội nàng cũng không dám tùy tiện đụng chạm một ký ấn, vì đây là di vật truyền thừa từ cổ cổ, đa phần đã ở trạng thái tuyệt mỹ. Dù ông nội là yêu linh sư nổi danh, tự sáng tạo ký ấn, thì cũng khó lòng tự ý thay đổi.

“Có bút không?” Nhiếp Ly hỏi.

Diệp Tử Vân vận động bàn tay phải, rút từ chiếc nhẫn không gian ra một chiếc bút sừng bạc được làm từ sừng nhọn dê sừng.

Nhiếp Ly nhận lấy bút sừng từ tay nàng, đầu ngón tay vô ý chạm nhẹ lòng bàn tay Diệp Tử Vân, sự mịn màng ấy khiến tâm hồn y chấn động.

Diệp Tử Vân rụt tay ngay, bừng tỉnh ngẩng đầu, ánh mắt đề phòng liếc nhìn Nhiếp Ly, tưởng chừng y cố ý trục lợi, nào ngờ lúc này Nhiếp Ly cầm bút trong tay, vẻ mặt nghiêm trọng chăm chú.

Chắc nàng nghĩ nhiều rồi, chạm nhẹ ấy làm trái tim thiếu nữ thổn thức.

Nhiếp Ly trên tờ giấy trắng vẽ vài nét giản đơn, một ký ấn ‘Lãnh Phong Trảo Tuyết’ hoàn chỉnh hơn hiện lên, từng đường nét, tỉ lệ chính xác tuyệt đối như đóng dấu in sẵn.

Ký ấn phức tạp như thế, Nhiếp Ly thoáng tay đã vẽ xong, khiến Diệp Tử Vân kinh ngạc thán phục. Phiên bản chỉnh sửa võ công này phức tạp gấp đôi bản gốc, khiến nàng phân vân không hiểu thêm.

“Đây là ký ấn ‘Lãnh Phong Trảo Tuyết’ hoàn chỉnh.” Nhiếp Ly nhìn nàng nói, “Cấp bạc.”

Diệp Tử Vân ánh mắt dõi theo ký ấn, mày nhíu tít, phiên bản biến đổi phức tạp hơn gấp đôi, hiệu quả ra sao hiện giờ nàng chưa thể kiểm nghiệm, trừ khi đem chép thành trục khắc thử nghiệm, liệu có giống lời Nhiếp Ly nói, đúng là cấp bạc hay không.

Nàng chưa từng thấy loại ký ấn hình thức này!

“Ký ấn này tạo thành bởi ba mươi sáu ký ấn cơ bản.” Nhiếp Ly nói, “Như thế mới cấu trúc vững chắc, trước kia dạng khuyết thiếu bất ổn.”

Diệp Tử Vân thoáng gật đầu, không hỏi thêm gì, mà thu lại ký ấn Nhiếp Ly vẽ, chuẩn bị mang ra rèn luyện thành trục khắc thực địa thử nghiệm, xem thực hư lời lẽ.

Nàng còn hỏi thêm về ký ấn phong tuyết cùng pháp tu luyện, mà Nhiếp Ly đối đáp thạo vô cùng, dưới sự khai sáng của y, Diệp Tử Vân tư tưởng bừng mở, lòng kính phục tăng lên bội phần. Người cần tiêu tốn bao nhiêu năm mới thu nhập kiến thức uyên bác như Nhiếp Ly thân thủ?

“Nhiếp Ly, cảm ơn cậu đã giải đáp. Đừng quên lời hẹn của chúng ta, ngày mai vẫn gặp ở đây, quyết không bỏ lỡ.” Trước khi rời đi, Diệp Tử Vân mỉm cười, dung mạo xinh đẹp thanh tú như ngọc trai trong suốt sáng rỡ.

Nụ cười ấy khiến Nhiếp Ly bàng hoàng, khi nhìn lại thì thấy nàng đã vẫy tay rời, tấm lưng nõn nà duyên dáng.

Nhiếp Ly chợt vui sướng khó tả, lần đầu nói chuyện cùng Diệp Tử Vân, thành quả khiến y vô cùng mãn nguyện.

Chưa kịp rời đi, một bóng người bất ngờ vụt ra từ bên cạnh, vội vã túm lấy cổ áo Nhiếp Ly.

“Là mày.” Nhiếp Ly nhìn người đến, sắc mặt lạnh lẽo thậm chí thay đổi, đó chính là Thẩm Việt.

Thẩm Việt tay phải nắm chặt cổ áo Nhiếp Ly, hung hãn nhìn y: “Nãy giờ Diệp Tử Vân nói gì với mày đấy?”

“Buông tay ra, không thì ta sẽ không khách khí.” Nhiếp Ly lạnh lùng đáp lại.

“Hừ hừ, không khách khí với tao? Nhiếp Ly, mày coi mày là cái thá gì chứ? Nghĩ mày biết chút ký ấn mà láo? Mày còn kém xa lắm! Từ nay đừng dây vào Diệp Tử Vân nữa, không tao sẽ cho mày biết tay!” Thẩm Việt nói đầy mưu mô hiểm độc.

Đỗ Trạch, Lục Phiêu và vài người khác ở xa thấy vậy liền kéo đến. Lúc này bên Thẩm Việt cũng có sáu bảy thuộc hạ canh chừng, mắt sắc như hổ rình mồi, hai bên suýt chút nữa xảy ra xung đột.

Bên trong thư viện, những người học khác thấy cảnh tượng ấy đều tránh né, sợ làm họ vạ lây.

“Có chuyện gì vậy?”

“Nghe nói Thẩm Việt và Nhiếp Ly vì Diệp Tiên Nữ mà to tiếng, sắp đánh nhau rồi.”

“Thẩm Việt là ai vậy mà dám đụng đến Nhiếp Ly? Người ta là chính thất thần tộc gia tộc mà!”

“Nhiếp Ly chán đời rồi, không biết trời cao đất rộng! Thẩm Việt sắp đạt Đồng Thau một sao, Nhiếp Ly sao địch nổi.”

Đối với Thẩm Việt, dựa vào sức của mình, ứng phó với Nhiếp Ly dễ như trở bàn tay, chỉ cần ra một phần mười sức lực là có thể chèn ép được y!

Nhiếp Ly trông khinh bỉ gã ngu dốt, để trong lòng y, Thẩm Việt chẳng qua là đứa trẻ con mà thôi, ngay từ đầu y không xem người này là đối thủ. Ngay cả cả thần tộc gia cũng chỉ coi là đối thủ chơi đùa mà thôi, Thẩm Việt thì là cái thá gì?

Dù về sức mạnh hay linh hồn lực, thời điểm này Nhiếp Ly đều kém hơn Thẩm Việt vì y mới luyện Thiên Đạo Thần Quyết hai ngày mà thôi. Nhưng với Nhiếp Ly, cách sử dụng sức mạnh và linh hồn lực của Thẩm Việt giống như người nguyên thủy thô thiển.

Dù sức mạnh ta giờ chỉ có 38, linh hồn lực 32, nhưng muốn hạ gục ngươi vẫn dư sức.

“Nghĩ mình dựa vào hậu thuẫn thần tộc gia thì có thể kiêu ngạo sao? Có biển hồn xanh đã đủ thành thiên tài rồi hả? Còn thua xa ngươi nhiều lắm!” Nhiếp Ly nắm lấy nắm đấm Thẩm Việt, ngón giữa ép đúng khớp cổ tay, lực đạo truyền qua ngón tay từ từ bẻ thẳng nắm đấm.

Thẩm Việt kinh ngạc nhận ra, khi tay Nhiếp Ly siết vào cổ tay mình, toàn bộ cánh tay như tê liệt, mềm nhũn, dù có ráng gắng sức thế nào cũng không tài nào giữ nổi mà bị từ từ bẻ gãy.

Chẳng mấy chốc, tay Nhiếp Ly như cái gông sắt bao bọc chặt lấy cánh tay gã, một cơn đau thấu xương khiến mặt Thẩm Việt biến dạng.

Nhiếp Ly làm sao làm được vậy? Trong khi sức mạnh Thẩm Việt rõ ràng vượt trội, sao lại không thể địch nổi?

Trong ký ức Thẩm Việt, Nhiếp Ly luôn là kẻ có linh hồn kém, thân thể yếu ớt, tụt lại cuối lớp, còn mình thì là thiên tài trong lớp, ngàn dặm đại dương xanh, bẩm sinh ăn mọi linh thuốc nên thể chất tốt hơn nhiều người trẻ tuổi khác.

Ấy vậy mà trong trận chiến lực lượng chốc lát này, gã hoàn toàn bị áp đảo! Nhiếp Ly sử dụng pháp thuật biến hóa gì vậy?!

Nhiếp Ly lạnh lùng cười khẩy, dù sức mạnh hiện chưa tăng tiến, năng lực kiểm soát lực lượng ấy không phải Thẩm Việt có thể sánh được. Y dùng lực tác động từ đầu ngón tay thấm sâu vào huyệt đạo trên khớp cổ tay Thẩm Việt, khiến cánh tay gã tức khắc mất công dụng!

Quay lại truyện Yêu Thần Ký

Bảng Xếp Hạng

Chương 336: Linh Vực trực tuyến tư vấn trung tâm

Võng Du Tử Vong Võ Hiệp - Tháng mười một 12, 2025

Chương 303: Bạch Mi Lâm Cục Đoạt Thi Hài

Chương 105: Ôm chặt vào lòng

Mượn Kiếm - Tháng mười một 12, 2025